Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1145

Nói xong Lục Châu đi vào Đông Các. Diệp Thiên Tâm thì kéo Chiêu Nguyệt đi trò chuyện.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đã bị tân nhân hố không ít lần, hiện tại bọn hắn vô cùng cẩn thận đi tới trước mặt Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc, khom người nói: “Tham kiến hai vị hộ pháp.”
Thẩm Tất vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân nơi này là Ma Thiên Các, lập tức đáp lễ: “Khách khí, khách khí.”
“Đừng đừng, chúng ta tổn thọ. Mời hai vị hộ pháp đi theo ta.” Phan Trọng mỉm cười nói.
“Không dám nhận, không dám nhận… chúng ta tự làm cũng được rồi.” Thẩm Tất nói.
“Không được không được, sao có thể để hai vị hộ pháp tự mình làm mấy chuyện vặt vãnh này.” Chu Kỷ Phong cũng nói theo.
“Hai vị thật quá khách khí, Thẩm mỗ hổ thẹn.”
Bốn người không ngừng ‘khách khí’, ‘hổ thẹn’ một hồi khiến đám nữ đệ tử chả hiểu ra sao.
Phan Trọng vừa đi vừa giới thiệu tình hình đại khái trên Ma Thiên Các, đến Nam Các, hắn nghiêm túc nhắc nhở:
“Hai vị hộ pháp, Nam Các là nơi đệ tử thân truyền của Các chủ cư ngụ, những người khác không có tư cách này. Nhưng trưởng lão và hộ pháp thì được ngoại lệ, Các chủ cũng ngầm đồng ý cho các vị ở đây… Xin mời vào.”
“Đệ tử thân truyền?” Thẩm Tất nghi hoặc hỏi.
Phan Trọng rất kiên nhẫn đáp lời: “Các chủ có mười vị đệ tử, bạch y nữ tử lúc nãy là lục đệ tử, tên gọi Diệp Thiên Tâm, chúng ta đều gọi nàng là lục tiên sinh.”
U !
Trên không trung, một cái đầu khổng lồ đang cúi xuống nhìn bọn hắn. Thân thể đám người lập tức cứng ngắc.
Thừa Hoàng nhìn bốn người, cái mũi khẽ động hít hà hít hà… Sau đó nó ngoẹo đầu như thể chê mùi bọn hắn thối rồi bay lướt về nơi xa.
Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc chỉ biết câm nín.
Chu Kỷ Phong giải thích: “Đây là Thừa Hoàng, toạ kỵ của lục tiên sinh. Vị cô nương trở về cùng Các chủ là ngũ đệ tử Chiêu Nguyệt, chúng ta gọi nàng là ngũ tiên sinh. Đừng nhìn tu vi nàng không cao mà cho rằng…”
Thẩm Tất vội vàng nói: “Ta hiểu, ta hiểu mà!”
Mẹ nó ai mà không hiểu cho được, nàng là người có khí tức Thái Hư nha! Sớm muộn gì trong tương lai tu vi của nàng cũng sẽ nghiền ép bọn hắn.
Thấy hai người cực kỳ biết điều, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức có ấn tượng rất tốt, bốn người không ngừng xưng huynh gọi đệ.
Phan Trọng khẽ gật đầu nói: “Hai vị huynh đệ vừa nhìn đã biết là người từng trải, thật đáng ngưỡng mộ. Không biết có thể hỏi tu vi hai vị hay không?”
Thẩm Tất lộ vẻ lúng túng, thấp giọng nói: “Tu vi thấp, mong hai vị đừng chê cười.”
“Không sao, chúng ta đều quen rồi, nơi này là Ma Thiên Các, vốn không thể suy xét theo lẽ thường.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tất hạ giọng, sợ người khác nghe được sẽ mất mặt: “Ta chỉ là Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách, hổ thẹn, hổ thẹn…”
Lý Tiểu Mặc cũng ngượng ngùng nói: “Ta… ta chỉ có ba Mệnh Cách, xin lỗi, ta cản chân mọi người.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong trong đầu hiện lên dấu hỏi chấm?
Bên tai Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chỉ nghe được tiếng ong ong.
Mặc dù bọn hắn nghe không hiểu Mệnh Cách là gì, nhưng lại hiểu rất rõ ý nghĩa của bốn chữ Thiên Giới Bà Sa. Trước khi cửu diệp xuất hiện, mấy chữ này chỉ tồn tại trong cổ tịch và những câu chuyện xưa của các tiên sinh kể chuyện mà thôi.
“Hai vị làm sao thế?” Thẩm Tất huơ huơ tay trước mặt hai người.
“Không, không có gì… Chẳng qua là nhìn vật nhớ người, thấy Nam Các an tĩnh quá, ta lại nhớ các vị tiên sinh. Hầy, các vị tiên sinh đã rời đi khá lâu, không biết sống ở hồng liên giới có ổn không, có thoải mái không…” Vừa nói Phan Trọng vừa thọc thọc Chu Kỷ Phong mấy cái. Chu Kỷ Phong lập tức hiểu ra, bèn thở dài thương cảm.
Thẩm Tất chắp tay nói với hai người: “Không ngờ hai vị lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế, ta và Tiểu Mặc có thể gia nhập Ma Thiên Các đúng là vô cùng vinh hạnh.”
Phan Trọng vờ lau khoé mắt: “Xin lỗi, không kìm lòng được. Mời hai vị.”
Đám người cùng đi vào Nam Các, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong quét dọn một toà biệt uyển sạch sẽ thoả đáng mới lễ phép rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hai người biến mất ở đằng xa, Lý Tiểu Mặc mới mở miệng nói: “Thẩm đại ca, sao ta lại có cảm giác… hơi, hơi giả ấy nhỉ?”
“Đừng nói linh tinh.” Thẩm Tất quát hắn một tiếng. “Cho dù là giả cũng phải xem như thật.”
“Vâng.”
Thẩm Tất thầm nghĩ, có phải do mình ở nơi lạnh như băng không có chút nhân tình như Hắc Tháp quá lâu nên mới không quá thích ứng với kiểu này không? Trước đây nếu không thi hành nhiệm vụ thì hắn chỉ tu luyện, ở nơi mạnh được yếu thua như hắc liên, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, nào có ai quan tâm đến nhân tình giữa người với người.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới hậu sơn. Chu Kỷ Phong vẫn còn ngây ngốc không thôi, nói năng lộn xộn.
“Thiên Giới… Thiên Giới Bà Sa đó, ông trời ơi, làm sao, làm sao đây…”
“Hoảng cái rắm!” Phan Trọng khinh bỉ nói, “Bọn hắn đã gia nhập Ma Thiên Các, nói rõ Các chủ có thể trấn áp được bọn hắn, ngươi lo vớ lo vẩn cái gì.”
“Cao thủ như vậy gia nhập Ma Thiên Các, địa vị của chúng ta chẳng phải đang bị đe doạ hay sao?” Chu Kỷ Phong nghi hoặc hỏi.
“Không sao đâu.” Phan Trọng đáp, “Càng là đại nhân vật thì càng cần loại người như chúng ta hỗ trợ. Nếu ai cũng làm tướng quân thì người nào sẽ làm tiểu binh chạy vặt đây?”
Chu Kỷ Phong gật gù.
Phan Trọng tiếp tục nói: “Hơn nữa thái độ của bọn hắn không tệ, địa vị hộ pháp dù cao nhưng cũng không thể so với Các chủ và mười vị tiên sinh.”
“Có đạo lý.”
“Theo ta thấy, chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, không có việc gì thì đừng nghĩ đến tu vi đối phương làm chi để rồi sợ hãi. Đánh nhau không lại thì chúng ta khoác lác, chẳng lẽ còn thua bọn hắn sao?”
“Có đạo lý.” Chu Kỷ Phong ngoan ngoãn gật đầu.
...
Trở về Đông Các, Lục Châu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Đến chạng vạng tối, Thái Huyền chi lực đã khôi phục hoàn toàn.
Tuy nói lần chiến đấu này thu hoạch được nhiều điểm công đức, nhưng người hắn giết chết chỉ là tầng lớp thấp trong Hắc Tháp Bạch Tháp. Đặc biệt là tu hành giả mười hai Mệnh Cách đã che chở Vu Triều kia, dù đã mất đi năm Mệnh Cách nhưng ít nhất hắn từng là một cao thủ đỉnh cao có quá khứ huy hoàng. Từ đó có thể thấy trong Hắc Tháp và Bạch Tháp, cao thủ nhiều như mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận