Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1354

Chư Hồng Cộng cau mày nói: “Quá tốt, người một nhà!”
“Không đúng. Vì sao Hắc Tháp lại xuất hiện ở chỗ này?”
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, năm mươi tu hành giả mặc hắc bào đã đáp xuống, vây quanh đám người.
“Hắc Tháp làm việc, mọi tu hành giả Thiên Giới Bà Sa của hồng liên giới mau đi theo chúng ta một chuyến.”
Tu hành giả mặc hắc bào đứng giữa đoàn người nói.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người Hắc Tháp. Một nửa trong số đó là Hắc Ngô Vệ, có hai thẩm phán giả… ngay cả tứ trưởng lão Lữ Tư cũng ở đây?
Lục Ly cao giọng nói:
“Ta là Lục Ly, thành viên của Hắc Tháp, đều là người một nhà.”
Tứ trưởng lão Lữ Tư nói: “Lục Ly phản bội Hắc Tháp đã nhiều năm, bây giờ còn dám ra mặt? Bắt lại.”
Sáu tên Hắc Ngô Vệ nhanh như thiểm điện vây chặt lấy Lục Ly.
Lục Ly cau mày nói: “Ta gặp sự cố, không thể trở về, chưa từng phản bội Hắc Tháp, mong Lữ trưởng lão minh giám.”
“Về Hắc Tháp rồi giải thích sau.” Lữ Tư nói.
“Thôi xong…” Chư Hồng Cộng lắc đầu.
Lữ Tư quay đầu nhìn Lục Châu: “Ngươi cũng đi cùng.”
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, thản nhiên nói: “Xem ra lần trước lão phu giáo huấn các ngươi chưa đủ.”
Hả?
“Thời đại chiến loạn, các hạ thứ lỗi.” Lữ Tư vung tay lên, “Bắt lại toàn bộ.”
Hai tên hắc bào tu hành giả lao vọt về phía Lục Châu.
Lục Châu nhanh như thiểm điện đánh ra hai chưởng, hai tên tu hành giả đối chưởng, cánh tay tê rần bèn bay ngược trở về.
Lữ Tư nhíu mày, xem ra thanh niên cởi trần này cũng có chút bản lãnh. “Người trẻ tuổi, ra ngoài làm việc nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Hắn lại phất tay lần nữa. Lần này có mười Hắc Ngô Vệ lao lên.
Ngay khi mười người kia tụ lại, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư Chúng Sinh Ngôn Âm.
“Cút !”
Sóng âm lấy Lục Châu làm trung tâm xạ kích ra tứ phía. Ngay cả Lục Ly, Chư Hồng Cộng và Đương Khang cũng không ngoại lệ, đều bị bắn ngược ra xa. Đầu óc Chư Hồng Cộng ong ong, màng nhĩ đau nhức.
Xong đời, ngay cả tuyệt chiêu của sư phụ cũng có thể bắt chước?
Đối mặt với sóng âm ẩn chứa Thái Huyền chi lực, đám Hắc Ngô Vệ khí huyết cuồn cuộn, mặt mũi trắng bệch, có năm sáu người tu vi thấp thậm chí còn bị thổ huyết.
Tứ trưởng lão Lữ Tư gọi ra vách tường cương khí ngăn trở âm công nhưng vẫn bị chấn động đến chật vật, tâm thần khuấy động.
Chư Hồng Cộng và Lục Ly ngẩng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi cởi trần kia.
Trong lúc bọn hắn còn đang kinh nghi, mái tóc của người trẻ tuổi đột nhiên biến thành màu trắng, làn da hồng hào nhanh chóng bị năm tháng khắc lên những nếp nhăn vằn vện.
Một gương mặt tang thương với dáng vẻ tiên phong đạo cốt xuất hiện trước mặt mọi người.
Lục Châu quyết định sử dụng một tấm Thẻ Dịch Dung. Không còn cách nào khác, trên đời này có quá nhiều đồ ngu xuẩn.
Chư Hồng Cộng ngây ngốc hoàn toàn. Đám người Hắc Tháp cũng ngẩn ngơ.
Trong đầu bọn hắn bắt đầu tái hiện hình ảnh Hắc Tháp tập thể bị hạ thấp…
“Đáp xuống!”
Lữ Tư lập tức ra lệnh. Đám thành viên Hắc Tháp vội vàng hạ xuống đất.
Lữ Tư hai tay xách vạt áo chạy vội đến trước mặt Lục Châu, quỳ phịch xuống đất, chắp tay nói: “Lữ Tư bái kiến Lục các chủ!”
Cái gì cơ? Đây chính là Lục các chủ?
Đám thành viên Hắc Tháp cũng vội vàng quỳ xuống đất, miệng hô vang: “Bái kiến Lục các chủ!”
Lục Ly nhíu chặt mày, đầu óc tựa như bột nhão không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Hắn vừa định quay đầu nói một câu thì Chư Hồng Cộng đã vội sửa sang quần áo, hai tay chập lại rồi quỳ phịch xuống đất, mông vểnh lên, đầu cúi rạp xuống đất, cất cao giọng nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Cái tư thế quỳ lạy đặc sắc này chỉ mình Chư Hồng Cộng dám làm.
Lục Ly lại ngơ ngác.
Tâm lý con người rất dễ bị ảnh hưởng. Khi một đám người ngưu bức hơn mình cùng quỳ xuống thì mình cũng sẽ tự động làm theo.
Lục Ly mơ mơ hồ hồ quỳ một gối xuống. Đám tu hành giả quan chiến cũng hấp tấp làm theo.
Tập thể Hắc Tháp không dám thở mạnh, thậm chí không ai có can đảm nhìn thẳng vào Lục Châu. Trên mặt Lữ Tư ướt đẫm mồ hôi, hai tay khẽ run.
Lục Châu không để ý đến bọn hắn mà xoay người lại nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão bát.”
Chư Hồng Cộng run lên, vội vàng đáp:
“Thì ra là sư phụ đại giá quang lâm, vừa rồi người dịch dung thật sự là đăng phong tạo cực, khó lòng phân biệt. Sư phụ.. sư phụ.. hu hu đồ nhi sai rồi!”
Bộp bộp bộp. Hắn dập đầu xuống bãi cát.
Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi đúng là đồ nhi ngoan của vi sư. Dám không để vi sư vào mắt rồi?”
“Không không không, làm gì có chuyện đó! Sư phụ, chủ yếu là vì thuật dịch dung của người quá cao siêu, đồ nhi tu vi nông cạn không cách nào phân biệt. Cho dù lá gan đồ nhi lớn bằng trời cũng không dám ngỗ nghịch phạm thượng a!”
Lục Châu nói: “Ngươi nói xấu vi sư sau lưng, còn cho là vi sư không biết?”
Chư Hồng Cộng giật mình ngẩng đầu lên, xua xua tay:
“Không thể nào, không có việc này đâu. Đồ nhi kính ngưỡng sư phụ có thiên địa nhật nguyệt chứng giám. Lão Lục cũng có thể làm chứng. Mỗi khi lão Lục nói xấu người, đồ nhi đều ngay thẳng phê bình hắn đó.”
Lục Ly câm nín.
Lục Châu nhìn sang Lục Ly. “Còn nhớ lão phu không?”
Lục Ly nhớ tới bộ dáng trẻ tuổi của Lục Châu, cảm thấy cực kỳ quen mắt nhưng lại không nghĩ ra là ai. Nhưng bộ dạng lão nhân này thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận