Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1813: Xin lỗi lão Trương

“Các vị đừng hiểu lầm.” Người kia giải thích, “Ta chẳng qua là cảm thấy mới lạ, còn tưởng các vị thuận miệng bịa chuyện. Thơ không quan trọng, chỉ cần đúng người là được. Mời các vị.”
Nói xong hắn xoay người điều khiển bầy Thổ Lũ bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu nói: “Cùng lên.”
Đoan Mộc Điển đưa tay ngăn lại: “Không sợ có cạm bẫy?”
“Nếu là người Thái Hư trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ, với tính cách tự cho mình là cao cao tại thượng siêu việt người khác, liệu bọn hắn có phí công phí sức bày ra cạm bẫy hay không?” Lục Châu nói.
“Cũng đúng.”
Lục Châu dẫn đầu đoàn người bay theo đàn Thổ Lũ.
Tu hành giả kia dẫn đám người bay ba vòng quanh Thiên Khải Chi Trụ mới lên tiếng giải thích:
“Thảo nguyên này trông có vẻ bình thường nhưng lại có huyễn trận rất mạnh, phải đi ba vòng mới có thể an toàn tiến vào trong.”
Sau khi tấn thăng thánh nhân, Lục Châu có cảm giác rất mẫn cảm đối với các loại trận pháp. Nếu không phải người này nói ra câu thơ kia, hắn đã cho rằng đây là cạm bẫy.
Rốt cuộc đoàn người cũng đi tới dưới chân Thiên Khải Chi Trụ. Ngoài lối vào có mười tu hành giả mặc bạch y đứng thành một hàng. Bọn hắn mặc trường bào trắng, áo choàng trắng, mũ rộng vành trắng, mang giày trắng… chỉ có tóc là đen.
Đoàn người Ma Thiên Các theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, rồi lại nhìn mấy người kia.
Tu hành giả cưỡi trên lưng Thổ Lũ bay tới giới thiệu tình huống.
“Sao ta cảm thấy Thiên Khải Chi Trụ này càng thích hợp với lục sư tỷ hơn ấy nhỉ?” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu lẩm bẩm.
Diệp Thiên Tâm cười cười không nói.
Đoan Mộc Điển đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng nói: “Là người của Bạch Đế.”
“Bạch Đế?” Lục Châu nhíu mày.
“Nghe đồn sau khi đại địa phân tách, Bạch Đế đến Vô Tận Hải, gần như đoạn tuyệt liên hệ với Thái Hư. Không ngờ bây giờ người của hắn lại xuất hiện ở bí ẩn chi địa, đây không phải là tín hiệu tốt.” Đoan Mộc Điển thấp giọng nói.
Lục Châu lắc đầu: “Ngược lại, lão phu cảm thấy đây là chuyện tốt.”
“Hả?”
“Ít nhất thì điều này chứng minh Thái Hư không phải là chúa tể giả duy nhất, không phải sao?” Lục Châu thản nhiên cười nói.
Có thể xuất hiện cường giả ngoài Thái Hư, mặc kệ là địch hay bạn thì đều có tác dụng cân bằng lực lượng, không để Thái Hư chiếm lĩnh toàn bộ thiên hạ. Đây là hiện tượng tốt.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Ta phải hồi báo tin tức này cho Thái Hư biết, đi trước một bước.”
“Hửm?”
Lục Châu nghiêm sắc mặt, đề cao giọng, ánh mắt trở nên hung hiểm vô cùng. Biểu tình trên mặt như đang nói, ngươi dám đi?
Đoan Mộc Điển nói: “Thái độ này của ngươi khiến ta rất khó chịu nha. Lão Lục, trước đây ngươi đâu có như vậy!”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Hiện tại ngươi là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, nên hiểu rõ vị trí của mình.”
Ta biết ngay lên thuyền giặc là không xuống được mà!
Đoan Mộc Sinh đi tới, lườm Đoan Mộc Điển một cái: “Nghe sư phụ.”
Đoan Mộc Điển đầu tiên là sững sờ, sau đó trầm giọng nói: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
Trên đời này làm gì có hậu sinh vãn bối dạy tổ tông nên làm như thế nào, về tình về lý đều không hợp.
Đoan Mộc Sinh bình thản nói: “Không dám.”
“Tiểu tử, dù sao ngươi cũng là hậu nhân của Đoan Mộc gia, ngươi phải đồng lòng với ta mới phải chứ!” Đoan Mộc Điển thấp giọng nói, “Nếu làm ta hài lòng, ta sẽ truyền cho ngươi mấy bí pháp tu hành mạnh hơn.”
“Sư phụ truyền cho ta phương pháp tu hành mạnh nhất rồi.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“Thể chất của Đoan Mộc gia rất kinh người, nếu tu hành công pháp đặc thù có thể khôi phục thương thế trong thời gian ngắn.” Đoan Mộc Điển không từ bỏ, tiếp tục dụ dỗ.
“Sư phụ truyền cho ta Thiên Nhất Quyết cũng có hiệu quả này.” Đoan Mộc Sinh mặt không đổi sắc nói.
Đoan Mộc Điển cau mày: “Ta có thể giúp ngươi thành chân nhân.”
“Ta đã có thực lực chân nhân.”
Đoan Mộc Điển á khẩu không thể trả lời.
“Hơn nữa ta còn có hạt giống Thái Hư, lực lượng suy bại. Lục Ngô nói ta tất sẽ thành Chí Tôn.” Đoan Mộc Sinh bình tĩnh nói tiếp.
Đoan Mộc Điển vốn còn định nói gì, nhưng lại phát hiện mình thua đến không thể thua nữa.
Hắn đến bên cạnh Lục Châu, thọc cùi chỏ hỏi: “Lão Lục, ta rất tò mò ngươi làm sao dạy tiểu tử này thành thứ cố chấp như vậy nha?”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Lục Châu sửa lời hắn.
“Ngươi hiểu ý ta mà.” Đoan Mộc Điển nói.
“Làm thầy cũng như làm cha. Ngươi nên tự mình suy ngẫm lại bản thân đi.” Lục Châu đi về phía trước, không để ý tới Đoan Mộc Điển nữa.
Câu nói này khiến Đoan Mộc Điển hơi sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng.
Mười tên tu hành giả mặc bạch y đã nói chuyện xong với người cưỡi Thổ Lũ, tiến về phía Lục Châu. Bọn hắn tháo nón xuống rồi hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?”
Lục Châu khá bất ngờ trước sự lễ phép của đối phương. Nếu so về tuổi tác, mấy người này mới là lão quái vật sống lâu.
“Lão phu họ Lục.”
Bạch y tu hành giả dẫn đầu khẽ nhíu mày, nói với người kia: “Xin lỗi, không được.”
“Nhưng bọn hắn đúng là hải thượng sinh minh nguyệt mà!”
Bạch y tu hành giả lại quay sang hỏi Lục Châu: “Tiền bối có biết lai lịch của câu thơ này không?”
“Đương nhiên.”
“Là ai làm?”
“Trương Cửu Linh.” Lục Châu tự tin đáp.
Bạch y tu hành giả lắc đầu, nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Vẫn không đúng.”
Lục Châu hỏi chấm?
Thật sự là Trương Cửu Linh làm mà!
“Gia sư họ Cơ.” Vu Chính Hải bỗng cao giọng nói, “Vì hành tẩu trong bí ẩn chi địa nên người mới dùng tên giả họ Lục.”
“Hả?” Hàng chân mày của bạch y tu hành giả giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Vu Chính Hải lại nói tiếp: “Câu thơ này là do gia sư làm.”
Lục Châu câm nín.
Xin lỗi lão Trương, lão phu đành mặt dạn mày dày nhận vơ thơ của ngươi vậy.
Vốn cho rằng sẽ gặp được người cùng xuyên không đến đây như Cơ Thiên Đạo, bây giờ xem ra là do lão phu nghĩ nhiều.
Đám bạch y tu hành giả khom người hành lễ với Lục Châu: “Ra mắt tiền bối.”
“Ngươi biết lão phu?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
“Tiền bối chính là người hữu duyên mà chúng ta đang chờ. Không làm mất thời gian của ngài nữa, xin mời.” Đám bạch y tu hành giả tránh ra thành một lối đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận