Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2033: Nhân tuyển của Thượng Chương điện

Trong lòng Bạch Đế vui mừng, mặt mày hớn hở nói: “Một lời đã định.”
Nói xong Bạch Đế nhướng mày nhìn Xích Đế. Ngươi mời không được, bản đế vừa mời là đồng ý ngay, hỏi ngươi có tức không?
Xích Đế lườm hắn một cái, không nói một lời.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì, có thể đang nhớ tới nữ nhi ở Kê Minh, cũng có thể đang nghĩ cách đối phó Lục Châu.
Thanh Đế tiếp tục giả vờ như không thấy.
Lục Châu đã thừa nhận mình là chủ nhân Ma Thiên Các, vậy những đệ tử Ma Thiên Các thì sao?
Có một số người đã nhận ra, trong lòng kinh hãi đến tột cùng. Hóa ra đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư này đều là đồ đệ của hắn? Chỉ là đa phần tu hành giả ở đây đều đang trong trạng thái ngây ngốc vì Hoa Chính Hồng bỏ chạy, đầu óc bọn hắn vẫn chưa kịp hoạt động trở lại.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Thất Sinh, không vạch trần thân phận hắn mà hỏi: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thất Sinh đáp: “Ta là điện thủ Đồ Duy điện, phụ trách chủ trì điện thủ chi tranh, đồng thời tiếp nhận người đến khiêu chiến nên đương nhiên phải có mặt ở đây.”
Lục Châu gật đầu, than nhỏ một tiếng: “Vận khí không tệ.”
Ý Lục Châu là Giang Ái Kiếm có thể may mắn được phục sinh.
Giang Ái Kiếm đương nhiên nghe hiểu ý tứ Lục Châu, thu hồi nụ cười trên mặt, bàn tay chộp vào hư không, mặt nạ đỏ bay vào trong tay. Hắn nhẹ nhàng nói:
“Trời có khi mưa khi nắng, người có lúc họa lúc phúc khó lường. Thế sự vô thường, tiền bối hẳn là nhìn thấu nhân gian hơn ta.”
Tuyệt đại đa số mọi người đều không hiểu cuộc đối thoại của hai người. Chỉ có cửu đại đệ tử Ma Thiên Các là khẽ thở dài.
Điều này có nghĩa là… Tư Vô Nhai đã chết thật rồi.
Lúc này, Thất Sinh lại nói: “Hôm nay tiền bối đến đây là có việc gì?”
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua các đồ đệ. Hắn không gọi tên, các đồ đệ cũng không lên tiếng, biện pháp tốt nhất là yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Lục các chủ theo bản đế đến đây để tham dự điện thủ chi tranh.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bước lên phía trước. Thất Sinh nhìn thấy các nàng bèn gật đầu nói: “Đã vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian, tiếp tục tiến hành điện thủ chi tranh đi thôi.”
Cân nhắc tới việc Hoa Chính Hồng bị thương xong biến mất, rất có thể nàng ta sẽ trở về gọi cứu binh. Nếu lúc này Thánh Điện Sĩ tiến hành vây quét thì rất có thể Ma Thiên Các sẽ toàn quân bị diệt.
Điện thủ chi tranh nên kết thúc sớm thì hơn.
Thượng Chương tuyên bố: “Thượng Chương điện thủ đã có nhân tuyển.”
Thất Sinh nghe vậy lắc đầu nói: “Đại Đế bệ hạ xin nghe ta nói một lời.”
Thượng Chương nghiêm túc đáp: “Bản đế biết ngươi là người chủ trì, nhưng vị trí điện thủ Thượng Chương điện phải do bản đế chỉ định.”
Thất Sinh vẫn kiên trì nói: “Không được.”
“Bản đế nói được là được.”
“Ta biết tiền bối muốn chỉ định ai làm điện thủ, nhưng như vậy sẽ không tốt cho việc lĩnh ngộ đại đạo.” Thất Sinh vung tay, một tờ giấy bay vào tay Thượng Chương, “Đây là đề nghị của vãn bối, hy vọng Đại Đế bệ hạ suy tính một chút.”
Thượng Chương vốn định phá hủy tờ giấy kia nhưng Lục Châu đã lên tiếng: “Ngươi nói là thật?”
“Khuyết điểm lớn nhất của ta chính là thích nói thật.” Thất Sinh đáp.
Lục Châu gật đầu: “Lão phu tin ngươi một lần.”
Thất Sinh xoay người, cao giọng nói: “Điện thủ chi tranh tiếp tục! Tại hạ là điện thủ Đồ Duy điện, sẵn sàng tiếp nhận khiêu chiến của mọi người.”
Tiếng nói hữu lực truyền đi khắp Vân Trung Vực. Đám tu hành giả trốn ở đằng xa không dám lên tiếng.
Ngân Giáp Vệ kia vẫn đang đứng chắn phía trước người Thất Sinh như một ngọn núi sừng sững không thể phá vỡ. Một thuộc hạ mà còn mạnh mẽ như vậy, ai dám bước lên khiêu chiến hắn?
Một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thất Sinh cười nói: “Vậy thì vị trí điện thủ Đồ Duy điện của ta được giữ vững rồi. Ta mà từ chối thì quá bất kính với các vị.”
Hắn không hề khách khí ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này Thượng Chương Đại Đế bỗng bay ra giữa sân.
Đám người đưa mắt nhìn nhau không hiểu xảy ra chuyện gì. Đường đường là Đại Đế, không phải lại muốn tranh vị trí điện thủ với mọi người đó chứ? Ngài làm như vậy không thấy mất mặt hay sao?
Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế cũng nghi hoặc khó hiểu.
Thượng Chương khoanh tay lơ lửng, cao giọng nói: “Bản đế có hai việc muốn tuyên bố. Thứ nhất, bản đế đã chọn được người phù hợp với vị trí điện thủ Thượng Chương điện.”
Đám người lập tức hiếu kỳ, người đó là ai? Thông thường thì cho dù được Đại Đế khâm điểm, người khác cũng có tư cách đến khiêu chiến người được chọn.
Thượng Chương tiếp tục nói: “Bản đế từng phạm sai lầm rất lớn, một chuyện không đáng được tha thứ… Sai lầm đó khiến mấy trăm năm qua bản đế không cách nào ngủ yên giấc.”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc. Phải biết một vị Đại Đế dám nhắc tới quá khứ sai lầm của mình ở trước mặt nhiều người như vậy cần dũng khí lớn đến cỡ nào?
Ba vị Đại Đế lộ vẻ kính nể. Bọn hắn đứng ở vị trí cao quá lâu, chưa hề thừa nhận sai lầm của mình bao giờ, thậm chí rất nhiều sai lầm đều có thuộc hạ gánh chịu để duy trì hình tượng cao cao tại thượng.
Cứ thế, bọn hắn đã quên mất mình cũng là “con người”. Là người thì đều có thất tình lục dục, có thị phi trắc ẩn, có xấu hổ căm giận, không một ai thoát được những cảm xúc này.
Giọng Thượng Chương vang dội vô cùng: “Mấy trăm năm qua, bản đế vẫn luôn muốn bù đắp sai lầm của mình, một mực tìm kiếm khắp bí ẩn chi địa, cửu liên thế giới, Vô Tận Hải… chỉ để trong lòng được an ổn.”
“Bản đế từng nghĩ, nếu nàng còn sống, liệu có lựa chọn tha thứ cho bản đế không?” Nói tới đây, Thượng Chương khẽ lắc đầu mỉm cười.
“Sẽ không.”
“Ha ha… bản đế không yêu cầu xa vời được nàng thông cảm, trước đây cũng vậy, sau này cũng thế.”
Nói đến đây, Thượng Chương không nói thêm gì nữa.
Rất nhiều người tỏ vẻ thông cảm và lý giải cho Thượng Chương, nhưng đa phần vẫn là không hiểu gì cả. Đang diễn ra điện thủ chi tranh, ngài nói mấy chuyện này làm gì?
“Thôi, khiến chư vị chê cười rồi, nói chính sự.”
Biểu tình của Thượng Chương trở nên nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại: “Điện thủ Thượng Chương điện có bản đế đứng ở phía sau nâng đỡ, người đó chính là Hải Loa cô nương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận