Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1910: Đồng thời bị phạt

“Đồ Duy điện có một vị điện thủ tân nhiệm, người này rất có tài bày mưu nghĩ kế, là cánh tay đắc lực của Minh Tâm Đại Đế. Hắn giúp Minh Tâm tìm được một người có hạt giống Thái Hư.”
“Mỗi vị Đại Đế có hai người, đúng là cân bằng nha!”
Có tiếng thở dài truyền vào trong vực sâu.
“Hạt giống Thái Hư trọng yếu như vậy… vì sao từ trước đến nay Ma Thần đều không coi trọng?”
“Từ thời kỳ thượng cổ đến nay có biết bao lần hạt giống Thái Hư thành thục, lần nào Ma Thần cũng có thể lấy được vài viên rồi đem chia cho bộ hạ dưới trướng, bản thân hắn lại không hề sử dụng một viên nào. Có lẽ đạo tu hành của hắn không cần sử dụng tới hạt giống Thái Hư.”
“Ma Thần đúng là cường giả khiến người người e sợ, nhưng nếu xét về phương pháp dạy dỗ thuộc hạ thì hắn là kẻ thất bại. Về phương diện này hắn thua chẳng oan chút nào. Nhìn Minh Tâm mà xem, bây giờ Minh Tâm như mặt trời giữa trưa, như cá gặp nước, hiệu lệnh của hắn vừa ra, cả Thái Hư này có ai không dám nghe theo?”
Trong Thánh Điện.
Minh Tâm Đại Đế trầm mặc nhìn Thất Sinh đạm nhiên đứng trong đại điện và Chư Hồng Cộng có dáng vẻ hèn mọn, im lặng một hồi lâu.
Lát sau Minh Tâm mới lên tiếng: “Ngươi định giải thích với bản đế như thế nào?”
Thất Sinh khom người đáp: “Bạch Đế bệ hạ có ơn tái sinh với ta, ta giúp ngài ấy tìm được hai người là để báo ân. Ngoài ra với quan hệ của ta và Bạch Đế, hai người này về sau cũng sẽ có quan hệ rất tốt với chúng ta.”
“Về phần Hắc Đế và Thanh Đế, bọn hắn không màng đến chuyện của Thái Hư, mâu thuẫn giữa chính bọn hắn còn lớn hơn mâu thuẫn với Thái Hư nhiều. Cho bọn hắn hai hạt giống, không chỉ có thể hoà hoãn mâu thuẫn với Thái Hư mà còn làm quan hệ giữa bọn hắn đối lập mãnh liệt hơn bao giờ hết.”
“Thượng Chương Đại Đế là vị Đại Đế duy nhất trong thập điện, cửu điện còn lại có hạt giống Thái Hư cũng chỉ là thất phu vô tội hoài bích có tội. Ngài thử nghĩ xem, nếu cửu điện có được hạt giống, Hắc Đế, Xích Đế và Thanh Đế sẽ lập tức chĩa mũi dùi vào Thái Hư ngay.”
Lúc này Ôn Như Khanh đứng bên cạnh Minh Tâm cũng lên tiếng: “Nhưng rốt cuộc Hắc Đế có giành được người nào đâu.”
“Vạn vật trong thiên hạ đều nên cân bằng. Nếu thấy chưa cân, ngài có thể chia lại một lần.” Thất Sinh nói.
Ôn Như Khanh trầm mặc.
Hắn thật sự không thích cách nói chuyện của tên Thất Sinh này.
“Ngươi muốn không đánh mà thắng, ta hiểu được, nhưng cái giá phải trả hình như quá lớn rồi?” Minh Tâm Đại Đế thản nhiên nói.
Thất Sinh chậm rãi đáp: “Hạt giống Thái Hư xưa nay đều là nhân tố rất khó xác định. Cho dù mười người này đều thuộc về Thái Hư, muốn trong thời gian ngắn chinh phục bọn hắn là chuyện không thể. Mà nếu cướp đoạt hạt giống thì lại càng mất nhiều thời gian hơn. Chờ thêm trăm năm, biến số sẽ vô cùng lớn.”
Ôn Như Khanh nói: “Chỉ có nắm hạt giống trong tay mới yên tâm nhất. Cho dù ngươi nói có đạo lý thì ta vẫn không quá đồng ý.”
Thất Sinh lại nói: “Cứ chờ một thời gian sẽ biết.”
Hắn vừa nói xong, Hoa Chính Hồng từ bên ngoài bay vào bẩm báo với Minh Tâm Đại Đế: “Đại Đế bệ hạ, phía đông Vô Tận Hải truyền tới tin tức, Thanh Đế và Hắc Đế đánh nhau rồi.”
Ôn Như Khanh cạn lời.
Minh Tâm nói: “Kết quả thế nào?”
“Chưa phân thắng bại, nhưng mà… tu vi Thanh Đế và Hắc Đế không cách biệt bao nhiêu, bọn hắn đánh nhau hẳn là sẽ lưỡng bại câu thương.” Hoa Chính Hồng nói.
Minh Tâm Đại Đế gật đầu, nói với Thất Sinh: “Thất Sinh, ngươi cảm thấy bản đế nên khen thưởng ngươi thế nào?”
Thất Sinh cúi đầu: “Không dám kể công.”
Minh Tâm Đại Đế cao giọng, uy nghiêm nói: “Bản đế phạt ngươi bị nhốt trong không gian cấm đoán ba tháng. Mang hắn đi.”
Trong mắt Thất Sinh loé lên một tia nghi hoặc nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: “Thất Sinh tự mình chủ trương, đáng bị trừng phạt.”
Ôn Như Khanh bay tới nói: “Ngươi không phải Đại Đế còn muốn tự ý quyết định thay ngài… Ngươi tưởng mình là ai?”
Vừa dứt lời, Minh Tâm Đại Đế lại lên tiếng: “Ôn Như Khanh, ngươi cũng giống hắn, bị nhốt trong đó ba tháng.”
Chờ Ôn Như Khanh và Thất Sinh rời đi, Minh Tâm Đại Đế mới nhìn về phía Chư Hồng Cộng vẫn luôn im lặng không dám lên tiếng kia: “Ngươi tên là gì?”
Từ sau khi bị bắt, trong đầu Chư Hồng Cộng toàn là tiếng ông ông, chưa dám buông lỏng một khắc nào.
“Ngươi, ngươi chính là… Đại, Đại Đế… Thái, Thái Hư?” Chư Hồng Cộng nói năng lộn xộn, kích động đến môi run rẩy.
Minh Tâm Đại Đế thản nhiên cười: “Ngươi lấy được hạt giống Thái Hư ở đâu?”
“Cái gì mà hạt giống?” Chư Hồng Cộng vò đầu.
“Thiên phú bản thân ngươi cực kém, vốn không thể tu hành, nay lại thành thánh nhân chính là nhờ có hạt giống Thái Hư.” Minh Tâm Đại Đế giải thích.
“Thật sao?” Chư Hồng Cộng mờ mịt nói, “Đây là đâu? Vì sao ta lại ở chỗ này? Các ngươi bắt ta làm gì?”
Minh Tâm Đại Đế thở dài: “Quan Cửu, mang hắn xuống đi, đợi hắn thanh tỉnh rồi nói tiếp.”
“Đã rõ.” Một bóng người lướt tới tóm lấy Chư Hồng Cộng. Chư Hồng Cộng còn chưa kịp phản ứng đã bị đưa đi khỏi Thánh Điện.
Chờ Quan Cửu và Chư Hồng Cộng rời đi, Minh Tâm Đại Đế mới nói: “Hoa Chính Hồng, bản đế bảo ngươi bái phỏng Thượng Chương, kết quả thế nào?”
Hoa Chính Hồng đáp: “Hôm trước ta đến bái phỏng Thượng Chương Đại Đế, gặp được hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, cũng hiểu được một số điều. Hai người đều là nữ hài, tuổi tác không lớn, nhưng thiên phú của các nàng lại cao nhất trong số những người nắm giữ hạt giống Thái Hư.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu: “Nói tiếp đi.”
“Hai nữ hài này thông minh linh hoạt nhưng tư tưởng đơn thuần. Theo ta phán đoán, hai nàng là đối tượng rất thích hợp để thu phục. Ta đã nghe ngóng những người nắm giữ hạt giống Thái Hư khác, tuy tuổi đều không lớn nhưng lại khó thuần phục hơn hai nữ hài này nhiều.”
Tuổi càng nhỏ càng dễ dạy dỗ, từ xưa đã thế. Cũng chính vì vậy mà đám buôn người rất thích lừa bán đám tiểu hài tử.
Minh Tâm đạm nhiên gật đầu: “Theo ý ngươi thì, người Thất Sinh mang về đây như thế nào?”
Hoa Chính Hồng lắc đầu: “Người này trông rất chân chất, ngôn hành cử chỉ có vẻ ngốc nghếch…”
“Ngươi cũng cảm thấy hắn quá tệ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận