Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 468

Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Lục Châu đã tổng kết lại phần ký ức bị thiếu của Cơ Thiên Đạo có liên quan đến mấy việc sau:
Một, hệ thống của Cơ Thiên Đạo. Từ khi mới xuyên không tới Hệ thống Công đức đã tồn tại và có thông tin về Cơ Thiên Đạo, từ điểm đó có thể suy đoán ra.
Hai, ký ức về Thiên thư. Thái hậu trong cung đã sử dụng Thiên thư để chữa bệnh, điều này là một manh mối dẫn tới suy đoán này.
Ba, Cơ Thiên Đạo muốn giết Ngu Thượng Nhung. Điều này chính miệng Ngu Thượng Nhung đã nói với Lục Châu khi ở Vân Chiếu Am.
Bốn, ký ức trước khi tử vong của Cơ Thiên Đạo.
Điểm thứ tư này còn cần phải suy nghĩ thêm. Có lẽ người trong thời điểm sắp chết, não sẽ mất đi khả năng phân tích và suy nghĩ, từ đó bị mất trí nhớ, hoặc cũng có thể do tuổi già trí nhớ kém không chừng.
Nếu muốn tìm được thuỷ tinh cầu ký ức, đúng là phải dạy dỗ được Tư Vô Nhai trước đã.
Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, cầm lên phần Thiên Thư Khai Quyển .
“Hợp lại.”
[Ting ! hợp thành một phần Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có lĩnh hội hay không?].
“Lĩnh hội.”
Bản Thiên Thư Khai Quyển thứ tư hoá thành từng điểm tinh quang dung nhập vào trong đầu Lục Châu. Quang mang màu xanh lam nhạt bao phủ toàn thân hắn.
Lục Châu lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng, một loại cảm giác mát rượi tràn ngập trong não hải và kinh kỳ bát mạch hắn.
Lục Châu nghi hoặc. Quyển Thiên Thư Khai Quyển thứ tư này hoàn toàn khác biệt với ba quyển trước đó. Hắn rõ ràng cảm thấy cơ năng thân thể như được tưới nhuần.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem.
Tuổi thọ còn lại: 12.754 ngày.
Tăng lên đến ba ngàn ngày? Tương đương với mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Ban thưởng này không tệ nha. Đây là lần đầu tiên Lục Châu thu hoạch được thọ mệnh mà không phải sử dụng đạo cụ của Hệ thống.
Điều này lại cung cấp cho Lục Châu một manh mối cực lớn: cho dù là người đến đại nạn thọ mệnh vẫn có thể nhận thêm được thọ mệnh bổ sung. Nói cách khác, chân lý về ngàn năm thọ mệnh có thể bị phá huỷ.
Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại, bắt đầu lĩnh hội Thiên Thư Khai Quyển mới.
Theo quy luật trước đó, một phần Thiên Thư Khai Quyển sẽ gia tăng một đại thần thông cho hắn. Lần này… sẽ là kỹ năng gì đây?
Chư Hồng Cộng cầm tờ giấy tuyên hấp tấp chạy tới hậu sơn. Rất nhanh đã đến trước cửa động diện bích.
“Thất sư huynh…”
Tư Vô Nhai đang ngồi nghiêm chỉnh trong động, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản chẳng thèm nghĩ ngợi gì về mấy câu hỏi trống rỗng của sư phụ. “Có chuyện gì?”
“Sư phụ đưa cho huynh nè.” Chư Hồng Cộng bước vào, đưa tờ giấy tuyên cho Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai nhanh chóng mở ra xem:
“Vừa gà vừa chó,
Bó lại cho tròn,
Ba mươi sáu con,
Một trăm chân chẵn.
Hỏi có bao nhiêu con gà, bao nhiêu con chó?”
Chư Hồng Cộng gãi đầu nói: “Thất sư huynh, sư phụ viết cái gì vậy?”
Tư Vô Nhai không để ý tới Chư Hồng Cộng, hắn rất nhanh đã bị đề toán này thu hút lực chú ý, trong đầu không ngừng suy luận.
Thấy Tư Vô Nhai lâm vào trầm tư, Chư Hồng Cộng không dám tuỳ tiện quấy rầy, đứng một bên chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, Chư Hồng Cộng quyết định ngồi xuống đánh một giấc.
Đến khi Chư Hồng Cộng mở mắt ra, bóng tối đã phủ xuống.
Lúc này Tư Vô Nhai mới tỉnh táo lại, khẽ gọi: “Bát sư đệ, bát sư đệ!”
“Đệ đây…” Chư Hồng Cộng giật mình ngáp một cái.
“Đệ về nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai ta sẽ đưa đáp án cho đệ.”
“Vâng.”
Chư Hồng Cộng vươn vai bước ra khỏi động diện bích.
Ra đến bên ngoài, Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng. Đầu óc thất sư huynh bị úng nước rồi à? Chẳng phải chỉ là một câu hỏi nhàm chán thôi sao, cần gì phải nghiêm túc tới mức đó chứ?
Sáng hôm sau.
Lục Châu chậm rãi mở mắt, cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng cực kỳ dễ chịu.
Có lẽ do tác dụng của Thiên Thư Khai Quyển mang lại, vẻ ngoài của Lục Châu trông hơi khác trước. Mái tóc bạc lại đen hơn một chút. Nếu so với lúc mới xuyên không tới thì biến hoá rất lớn, nhưng so với ngày hôm qua thì không mấy khác biệt.
[Ting ! dạy dỗ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Hả?
Vậy mà cũng tính?
Lục Châu đứng lên đi đến bên bàn sách, lại nâng bút viết sàn sạt sàn sạt…
Viết xong, hắn lệnh cho Chư Hồng Cộng tới.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Chư Hồng Cộng cực kỳ tích cực.
“Vào đây.”
Chư Hồng Cộng bước vào phòng, thấy sư phụ đặt bút lông xuống liền cười hắc hắc nói:
“Sư phụ, người ra nan đề khiến thất sư huynh cả đêm không ngủ để giải, hai vành mắt đã đen thui rồi!”
Trong lòng Lục Châu không khỏi giật mình.
Kết hợp với ký ức của Cơ Thiên Đạo, xem ra toán học ở thế giới này chẳng ra sao cả, bọn họ lại chẳng thể sử dụng tư duy và phương pháp của người hiện đại để giải đề. Nhưng loại đề như thế này lẽ ra không làm khó được Tư Vô Nhai mới đúng. Chẳng lẽ hắn giải không được?
“Đưa đề mục trên bàn cho hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Một bản là đáp án của đề hôm qua. Một bản là đề mục mới.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Chư Hồng Cộng cầm hai tờ giấy tuyên đến động diện bích.
Vừa tiến vào trong động đã thấy Tư Vô Nhai phờ phạc gật gù, trạng thái tinh thần có vẻ không được tốt.
“Đề này thật hay! Câu hỏi thật hay!” Tư Vô Nhai nói.
“Bái kiến thất sư huynh.” Chư Hồng Cộng hành lễ.
Tư Vô Nhai xoay người kéo Chư Hồng Cộng lại. “Đây thật sự là đề do sư phụ viết?”
“Đương nhiên, ta tận mắt thấy sư phụ vung bút chấm mực. Trừ phi mắt ta bị hỏng rồi!” Chư Hồng Cộng đáp chắc chắn.
Tư Vô Nhai có hơi kinh ngạc, lại thêm phần nghi hoặc. “Nhìn kiểu gì cũng không thấy sư phụ giống người thông minh…”
Chư Hồng Cộng: “Khụ khụ… khụ khụ…”
Tư Vô Nhai ý thức được mình vừa nói sai, bèn vội vàng lấp liếm: “Cũng may qua một đêm ta đã giải được nan đề.”
“Thất sư huynh thật lợi hại!” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên.
“Thật ra cũng không quá khó.”
Kỳ thực Tư Vô Nhai rất không hài lòng với tốc độ giải đề của mình. Đề mục này nhìn thì có vẻ đơn giản mà lại tốn mất cả đêm của hắn. Nếu dùng biện pháp ngu xuẩn nhất, đến nhà nông phu tóm gà và chó bỏ vào lồng đếm đếm thì vẫn nhanh hơn hắn nhiều.
“Sư phụ lại đưa cho huynh này.” Chư Hồng Cộng đưa hai tờ giấy tuyên tới.
Tư Vô Nhai vốn đang uể oải, vừa nhìn thấy có đề mục mới, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo.
Hắn nhìn thấy trên tờ giấy tuyên thứ nhất viết: 22 con gà và 14 con chó.
“Sư phụ cũng biết đáp án?” Trong lòng Tư Vô Nhai cả kinh. Đáp án này giống hệt với đáp án hắn vừa giải ra, sao Tư Vô Nhai có thể không sợ hãi? Tuy đã giải được đề mục nhưng hắn lại vui không nổi.
“Sư phụ ra đề, đương nhiên người biết rõ đáp án.” Chư Hồng Cộng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận