Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2162: Thông Thiên Kính

“Không rõ.” Minh Thế Nhân lắc đầu.
Minh Tâm Đại Đế chỉ vào Thông Thiên Tháp, rồi chỉ xuống Thánh Vực, khí khái nói: “Người người đều nói trời sẽ sụp đổ. Bản đế cho rằng đó là tân sinh.”
“Tân sinh?”
“Thông Thiên Tháp này chính là nơi mấu chốt để xây dựng thiên địa. Ngươi có biết muốn vận chuyển một thế giới cần những gì không?”
Minh Thế Nhân lại lắc đầu.
“Mười đại đạo quy tắc.” Minh Tâm chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, “Cũng chính là các ngươi.”
Minh Thế Nhân kinh ngạc hô lên: “Ta hiểu rồi, ngươi muốn chế tạo một phương thiên địa mới? Đại Đế… ý tưởng này của ngài quá ngây thơ rồi, không thể thành hiện thực đâu, mau thả ta ra đi.”
Minh Tâm không để ý tới thái độ không đứng đắn của Minh Thế Nhân mà uy nghiêm nói: “Ngươi sẽ trở thành một trong những người cống hiến cho Thánh Vực, đây là sứ mệnh, cũng là số mệnh của ngươi.”
Minh Thế Nhân lui về sau một bước. “Nếu ngươi đã có thể bảo vệ Thái Hư thì sao không chuẩn bị từ sớm? Vì cái gì lại đứng nhìn trời sập, mặc cho vô số nhân loại chịu tai kiếp này?”
Không đợi Minh Tâm trả lời, Quan Cửu đứng bên cạnh đã hầm hừ nói: “Ngươi thì biết cái gì? Vì để cho các ngươi nhanh chóng lĩnh ngộ mười loại đại đạo, chúng ta tốn biết bao nhiêu công sức? Thánh Điện vẫn luôn đặt chuyện của các ngươi lên hàng đầu.”
Lời này là sự thật. Minh Tâm Đại Đế nhìn đất trời bao la và Thánh Vực phồn hoa, khẽ nói: “Thái Hư quá lớn, bản đế chỉ có thể bảo vệ Thánh Vực…”
“Cho nên ngươi không để ý tới sinh tử của Thái Hư và thập điện, đến tồn vong của cửu liên?” Minh Thế Nhân hỏi.
Minh Tâm Đại Đế liếc nhìn hắn một cái. “Nói theo lời sư phụ ngươi, tồn vong của bọn hắn thì liên quan gì đến bản đế?”
Minh Thế Nhân hơi sửng sốt, đúng là quá giống kiểu nói chuyện của sư phụ nha.
Minh Thế Nhân đành cười một tiếng che giấu sự xấu hổ. “Nhưng ngài bắt một mình ta cũng đâu có đủ. Sư phụ ta sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Minh Tâm Đại Đế đột nhiên than nhỏ một tiếng: “Nhắc tới sư phụ ngươi lại khiến bản đế cảm khái, vận khí của sư phụ ngươi không phải tốt thường đâu.”
Minh Tâm Đại Đế phất tay, một tấm gương xuất hiện. “Vật này tên là Thông Thiên Kính, cho dù các ngươi đi tới chỗ nào nó cũng có thể tìm thấy các ngươi.”
“Sao có thể?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn tấm gương.
“Người có được đại đạo từ Thiên Khải Chi Trụ nội hạch đều không thoát khỏi tấm gương này. Bản đế sẽ đích thân mang bọn hắn về đây.”
Đích thân… Minh Thế Nhân hít sâu một hơi. “Ngài dám chắc mình có thể đánh bại gia sư?”
Minh Tâm thản nhiên đáp: “Ma Thần đại nhân tôn quý quả thực khiến người người nghe tin đều sợ mất mật. Bản đế đã chuẩn bị một số đối thủ đặc biệt dành cho hắn, tin là lão nhân gia người sẽ rất hài lòng.”
Minh Thế Nhân căng thẳng, thân ảnh loé lên vọt ra khỏi Thông Thiên Tháp. Nhưng khi hắn vừa chạm vào biên giới, tầng bình chướng trong suốt ngăn hắn lại.
Bên tai Minh Thế Nhân truyền tới tiếng nói của Minh Tâm Đại Đế: “Bản đế tốn 30.000 năm để tạo ra mười toà Thông Thiên Tháp cũng là vì hôm nay… Lịch sử sẽ nhớ rõ công tích vĩ đại này, tên của các ngươi sẽ vĩnh viễn khắc trên Thông Thiên Tháp.”
Nói xong, Minh Tâm Đại Đế biến mất.
Cùng lúc đó tại Ma Thiên Các.
Lục Châu vừa trở về liền xuất hiện trong đại điện, khẽ gọi: “Người đâu.”
Thanh âm rất nhẹ nhưng lại truyền đi khắp mọi ngóc ngách, tứ đại trưởng lão, tả hữu sứ và hộ pháp lập tức chạy tới.
“Quả nhiên là huynh trưởng trở về.” Tả Ngọc Thư vui vẻ nói.
“Bái kiến Các chủ.” Đám người đồng thanh hô lên.
Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng đi vào đại điện. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu gật đầu: “Những người khác đâu?”
Tư Vô Nhai đáp: “Đồ nhi đang định nói với người, hiện tại Thái Hư sụp đổ, chúng đồ nhi đã lĩnh ngộ đại đạo, Minh Tâm nhất định sẽ nghĩ cách lợi dụng chúng ta để đạt thành mục đích nào đó, cho nên đồ nhi đã an bài một kế hoạch.”
Đám người nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Kế hoạch gì?”
“Các vị, hẳn là mọi người đều biết Trấn Thiên Xử có thể hấp thu lực lượng dưới vực sâu, chữa trị cho Thiên Khải Chi Trụ. Ngoài ra nó còn có một tác dụng quan trọng, đó là chấn trụ đại địa lực lượng, đề phòng mặt đất sụp lún.”
Đây cũng là lý do Tư Vô Nhai chắc chắn đại địa sẽ không thất thủ khi trời sập xuống.
Đám người xôn xao, chẳng trách Tư Vô Nhai lại trăm phương ngàn kế tìm cách thu hoạch Trấn Thiên Xử.
“Trước khi đến đây, ta đã có được tất cả Trấn Thiên Xử trừ của Đại Uyên Hiến và Hi Hòa điện, đồng thời phân phối cho các đồng môn đi tới cửu liên, để Trấn Thiên Xử chấn trụ đại địa lực lượng, giúp nó ổn định không bị chấn nứt. Mặt khác, ta cảm thấy phù văn thông đạo đã dần mất đi hiệu lực, nếu còn tiếp tục trì hoãn chúng ta chỉ có thể phi hành, rất mất thời gian.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu vung tay lên. “Đây là Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến và Hi Hòa điện.”
Tư Vô Nhai nhận lấy. “Cửu sư muội, muội giữ Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến đi, nhân định thắng thiên.”
Tiểu Diên Nhi ngơ ngác nhận lấy Trấn Thiên Xử rồi hỏi: “Ta sẽ đi đâu?”
“Muội không cần đi đâu cả, chờ khi Thái Hư sụp đổ mới cần dùng đến nó… Hải Loa sư muội, muội đến thanh liên giới đi, ta đã nói với Tần chân nhân, Bạch Đế cũng đến thanh liên.”
“Vâng.” Hải Loa gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm vang dội: “Sư phụ a… đồ nhi nhớ người muốn chết!”
Đám người giật mình nhìn ra, chỉ thấy Chư Hồng Cộng từ ngoài cửa ba quỳ chín lạy lết vào đại điện, cuối cùng đi tới trước mặt đám người mới quỳ xuống hô to. “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Bên cạnh hắn còn có một người tròn tròn thấp thấp cười ngây ngô, đồng thời quỳ bái: “Ma Thần đại nhân, ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, rốt cuộc cũng gặp được ngài rồi!”
Có lẽ vì đã quen với tác phong của Chư Hồng Cộng nên mọi người đều không quá kinh ngạc. Hai tên này cộng lại đúng là thành một đô trời sinh.
Lục Châu phất tay. “Đứng lên rồi nói.”
“Tạ ơn Ma Thần đại nhân!”
Chư Hồng Cộng cười tươi như hoa: “Đồ nhi vừa nghe nói trời sập, lập tức trở về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận