Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1862: Thái Hư Đại Đế

Lục Châu chỉ tay về phía các đồ đệ đang tu luyện: “Đây là tự tin của lão phu.”
“Dựa vào bọn hắn?” Trần Phu lắc đầu, “Ta thừa nhận bọn hắn có thiên phú rất tốt, nhưng mà… không phải ngươi định để bọn hắn tu luyện trong Văn Hương Cốc mười năm rồi thành Chí Tôn đó chứ? Cứ thế mà đối kháng với Thái Hư?”
“Ai nói mười năm tám năm?” Lục Châu trầm giọng nói. “Mười năm không đủ thì trăm năm, trăm năm không đủ thì ngàn năm.”
Trần Phu bị cảm xúc của Lục Châu lây nhiễm. “Tự tin như vậy là tốt, nhưng mà Thái Hư rồi sẽ có một ngày tìm đến chỗ chúng ta. Văn Hương Cốc có tốt cũng không phải là nơi tuyệt đối bí mật. Thập điện sẽ phái người vơ vét cửu liên, đối với bọn hắn thì việc này không có gì khó khăn.”
Lục Châu nhớ đến mình còn một tấm thẻ. Tấm thẻ trân quý nhất.
Hắn khẳng định chắc nịch: “Thần đến giết thần.”
Nếu là ngày hôm qua, Trần Phu nhất định sẽ cho rằng Lục Châu điên rồi. Nhưng hôm nay biết Lục Châu cô đọng Thiên Hồn Châu thành công, Trần Phu bỗng thu hồi suy nghĩ này.
Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Tuy ta không biết ngươi vì cái gì lại tự tin như vậy, nhưng ta lựa chọn tin tưởng ngươi.”
Trần Phu đứng lên, đạo đồng đỡ lấy hắn trở về toà kiến trúc cổ nghỉ ngơi.
Lục Châu lại nhìn các đồ đệ tu hành một lúc, cảm thấy nhàn chán, hắn cũng quay về tự mình tu hành.
Nghĩ tới Giảng Đạo Chi Điển và giọng nói vang lên bên tai mỗi khi tiến vào trong đó, Lục Châu âm thầm suy đoán:
“Chủ nhân Giảng Đạo Chi Điển là Lục Thiên Thông, nhưng Lục Thiên Thông chỉ là chân nhân, mà chân nhân thì không thể cường đại như vậy. Chủ nhân của thanh âm kia hẳn là Ma Thần…”
Tục ngữ nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Ma Thần là kẻ địch của Thái Hư, nếu có thể tìm được hắn thì Ma Thiên Các sẽ được trợ giúp không ít.
“Ma Thần chết thật rồi sao?” Lục Châu không khỏi hoài nghi.
Có thể bị thập điện Thái Hư nhằm vào, có thể khiến cường giả khắp nơi vừa nghe tên đã sợ mất mật, Ma Thần sao có thể chết đơn giản như vậy?
Lục Châu than nhỏ: “Thế gian này không có bao nhiêu người khiến lão phu tán thưởng, mà ngươi là một trong số đó.”
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu lấy Thẻ Thăng Cấp ra.
Đây chắc chắn là đạo cụ có thể gia tăng tu vi cực lớn. Trước đó mỗi lần thăng cấp quyền hạn và đẳng cấp cho Hệ thống, Lục Châu đều đạt được lực lượng không hề tầm thường. Tệ nạn duy nhất chính là thời gian thăng cấp quá dài, nếu trong lúc đó mà gặp phải đại sự thì Lục Châu sẽ không cách nào xử lý được.
Lục Châu do dự, không biết có nên dùng hay không.
[Ting ! thăng cấp quyền hạn của Hệ thống, cần một trăm năm. Xin hỏi có thăng cấp hay không?].
Lục Châu lựa chọn không. Một trăm năm? Đúng là hố người.
Đáng tiếc hắn không có được tấm thẻ này từ sớm, nếu không đã có thể dùng nó trong cổ trận.
Lục Châu vốn chỉ định tu hành trong Văn Hương Cốc khoảng mười năm, nhiêu đó đủ để các đồ đệ tấn thăng thành thánh. Một trăm năm thì quá dài, đã đủ để Thái Hư tìm tới hốt trọn ổ.
Hắn thở dài một tiếng, cất Thẻ Thăng Cấp vào. Vẫn nên chờ thời cơ thích hợp rồi dùng.
Còn hiện tại…
Lục Châu lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm của thiết giáp Ma Long, gọi ra Mệnh Cung.
“Đã như vậy thì tiếp tục khai Mệnh Cách thôi.”
Hắn không chút do dự đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai mươi lăm vào Mệnh Cung.
Cùng lúc đó.
Cán Cân Công Chính giữa Thánh Điện không ngừng đung đưa.
Đạo thánh Lê Xuân của Huyền Dặc điện từ xa bay tới đáp xuống bên ngoài Thánh Điện, khom người nói: “Không biết Đại Đế lệnh cho Lê mỗ đến đây là có việc gì phân phó?”
Trong Thánh Điện truyền ra thanh âm: “Nghe nói ngươi đến Đại Hàn?”
Lê Xuân âm thầm kinh ngạc, ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Vâng.”
“Kết quả thế nào?”
“Huyền Dặc điện và Đồ Duy điện bất hoà, Điện chủ lại thích phân phó Ngân Giáp Vệ hơn Huyền Giáp Vệ, việc này ngài nên tìm bọn hắn mới phải.”
Trong điện trầm mặc không nói một lời.
Lê Xuân cảm thấy xấu hổ bèn nói: “Người của Bạch Đế đến Thu Thủy Sơn.”
“Bạch Đế?” Thanh âm truyền ra có vẻ nghi hoặc.
“Bốn vị Đại Đế từ lâu đã không hỏi tới sự vụ trong Thái Hư, vì sao Bạch Đế xuất hiện thì ta không biết. Ta cũng bất đắc dĩ lắm, đành phải từ bỏ đám đệ tử Thu Thủy Sơn.” Lê Xuân nói, “Khương đạo thánh chỉ sợ cũng đang có ý đó?”
“Khương Văn Hư có nhiệm vụ khác.” Điện chủ thản nhiên nói.
“À nhỉ.” Lê Xuân vẫn giữ nụ cười trên mặt, “Khương đạo thánh đúng là người bận rộn.”
“Trước đó các ngươi đánh nhau thế nào ta không hỏi tới.” Thanh âm Điện chủ trầm xuống, “Nhưng hiện tượng mất cân bằng đang nghiêm trọng, các ngươi thu liễm một chút đi.”
Lê Xuân không dám coi thường, lập tức chắp tay nói: “Đại Đế đã có lệnh, mấy người chúng ta sao dám không tuân theo.”
“Ngân Giáp Vệ toàn quân bị diệt, làm phiền Huyền Giáp Vệ của Huyền Dặc điện tuần tra khắp các Thiên Khải Chi Trụ.” Điện chủ ôn hoà nói.
Lê Xuân nhíu mày, nét cười trên mặt trở nên mất tự nhiên nhưng vẫn đáp: “Nguyện cống hiến sức lực vì Điện chủ.”
Lĩnh mệnh xong, Lê Xuân rời khỏi Thánh Điện. Khi bay tới phương bắc cách Thánh Điện trăm dặm, Lê Xuân mới ngừng chân, quay đầu nhìn lại.
“Đúng là lão hồ ly, cao thủ Thánh Điện đầy ra đó sao không sai khiến? Hết lần này tới lần khác lại lợi dụng mười hai đạo thánh Thái Hư!”
Hắn bất mãn hừ một tiếng rồi vạch phá không gian, biến mất.
Tại Thánh Điện.
Hư ảnh như thuỷ lãng ngồi xếp bằng giữa không trung đột nhiên mở mắt nói: “Hoa Chính Hồng.”
“Xin Điện chủ phân phó.” Bên tai truyền đến thanh âm nhưng không có một bóng người nào.
“Ta phải ra ngoài một chuyến. Thánh Điện giao cho ngươi.”
“Cung tiễn Đại Đế.”
Nói xong hư ảnh biến mất. Ngay sau đó trên không trung xuất hiện một đạo lưu tinh vạch phá bầu trời, bay về phía đông Vô Tận Hải.
Lam Hi Hoà lăng không đứng trên bầu trời Trọng Quang điện, thấy cảnh này cũng lộ vẻ kính sợ: “Nếu là Chí Tôn, có lẽ ta sẽ có thể tự do bay lượn trong tinh hà.”
Một khắc đồng hồ sau.
Trên mặt biển Vô Tận Hải, hư ảnh xuất hiện. Chân hắn đạp trên mặt nước như đi trên đất bằng, mỗi bước đi tạo thành một vòng sóng gợn.
Dưới đáy biển xuất hiện một thân ảnh khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận