Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 927

Nếu nói ở đây có người nào hiểu rõ về Ma Thiên Các nhất thì đó chắc chắn là Mạnh Trường Đông. Khi còn ở Phi Tinh Trai, Thiên Vũ Viện vẫn luôn gửi tin tức về cho bọn hắn. Từ ba trăm năm trước hai tông môn này đã có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Mạnh Trường Đông hỏi Vu Vu:
“Có phải là nhầm rồi không? Thanh danh Ma Thiên Các ở kim liên giới rất lớn, có rất nhiều người thường xuyên giả mạo bọn họ.”
Hạ Trường Thu cạn lời nói: “Vậy ý ngươi là Lục tiền bối giả mạo Ma Thiên Các?”
“Không có không có…” Mạnh Trường Đông nhận ra mình lỡ lời bèn liên tục xua tay.
Với tu vi và thực lực của Lục Châu, đồ đệ lại là hai cao thủ cửu diệp thì sao còn cần phải giả mạo người khác nữa?
Kỷ Phong Hành lên tiếng giải thích: “Chuyện này có gì khó hiểu đâu, đây gọi là làm việc khiêm tốn… Nơi này là hồng liên giới, người của kim liên giới đến đây không bị vây lại đánh đã là may mắn rồi.”
Lời này vừa nói ra, sau lưng mọi người lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì bọn hắn đều là tu hành giả hồng liên giới. Bây giờ lại muốn hợp tác với đại ma đầu kim liên giới, đây không phải là đang đùa với lửa sao? Không ai biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, đứng trước sự sống và cái chết, bọn hắn chỉ có thể cắn răng bước tới.
Tư Không Bắc Thần lạnh nhạt nói: “Ta từng tận mắt nhìn thấy Lục huynh thi triển pháp thân hồng liên, việc này ngươi giải thích như thế nào?”
Kỷ Phong Hành sửng sốt.
Hạ Trường Thu bèn đáp lời: “Vừa rồi… Lục tiền bối cũng gọi ra lam liên đó thôi?”
Đám người lâm vào trầm tư.
“Ta cảm thấy mọi người đừng nên suy nghĩ nhiều… Nếu Lục tiền bối thật sự là người tội ác tày trời thì sao lại thèm đến Thiên Liễu Quan của ta?” Hạ Trường Thu cười ha hả.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Hạ Trường Thu bèn hắng giọng nói: “Nói thật, ta biết các vị đều xem thường ta, xem thường Thiên Liễu Quan… Hạ Trường Thu ta không có bản sự, tu vi không cao, nhưng chỉ cần Thiên Liễu Quan có thể sống sót thì muốn ta làm gì cũng được. Người sống trên đời này nên biết rõ thứ mình muốn là gì.”
“Ta chỉ tin vào nhận định của mình. Nhớ lại lúc Lục tiền bối mới giá lâm đến Thiên Liễu Quan, Kỷ Phong Hành liều mình bảo vệ Ngu Thượng Nhung, cũng chính là nhị đồ đệ của Lục tiền bối. Lục tiền bối coi trọng Kỷ Phong Hành, muốn thu hắn vào Ma Thiên Các. Các vị, ta là người ngu dốt, loại thiên phú và căn cốt tầm thường như Kỷ Phong Hành dựa vào cái gì mà được mời chào vào Ma Thiên Các? Dựa vào cái gì?”
Đại điện lại trở nên tĩnh lặng. Cho dù là cao thủ thập diệp danh chấn thiên hạ như Tư Không Bắc Thần cũng khẽ gật đầu, ánh mắt cụp xuống nhìn mặt đất, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Mạnh Trường Đông nhớ lại lời Lục Châu từng nói, không khỏi cảm thấy xấu hổ… Nhân vật như vậy nếu thật sự là kẻ tội ác tày trời, không có mị lực nhân cách thì các cao thủ dưới trướng sao lại cam tâm bán mạng cho hắn?
Hạ Trường Thu tiếp tục nói: “Thế cục hôm nay đã rõ ràng, hẳn là trong lòng các vị cũng đã có quyết định. Một khi đã quyết định thì đừng nên do dự, trên đời này không có thuốc hối hận đâu. Nếu không phải vì sợ Lục tiền bối ghét bỏ thì ta đã đem toàn bộ người trong Thiên Liễu Quan gia nhập vào Ma Thiên Các rồi.”
“Trừ Lục tiền bối, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Đám người khẽ gật đầu. Lời của Hạ Trường Thu cũng là suy nghĩ của Cửu Trọng Điện.
Mạnh Trường Đông đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Kỷ Phong Hành: “Hai vị cửu diệp kia là đồ đệ của Lục tiền bối?”
Kỷ Phong Hành gật đầu đáp:
“Đại đồ đệ Ma Thiên Các Vu Chính Hải, sử dụng vũ khí hoang cấp Bích Ngọc Đao, vừa bước vào cửu diệp, am hiểu đao pháp. Đao như đại hải, công phá mãnh liệt. Theo lời Diên Nhi cô nương thì dưới tay người này có hơn trăm ngàn giáo chúng, san bằng cửu châu tứ hải.”
“Nhị đồ đệ Ma Thiên Các Ngu Thượng Nhung, sử dụng vũ khí thiên giai Trường Sinh Kiếm, am hiểu kiếm pháp. Kiếm thế như mưa, liên miên bất tuyệt, nghe nói không có người nào mà hắn không giết được.”
Tư Không Bắc Thần và Diêu Thanh Tuyền đều đã tận mắt nhìn thấy kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung.
“Kiếm đạo của người này đúng là trác tuyệt.” Tư Không Bắc Thần tán thưởng.
Mạnh Trường Đông nuốt nước miếng nói: “Chẳng trách khi vây quét Thiên Liễu Quan, tu vi hai người này lại đáng sợ như vậy, Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn hoàn toàn không phải là đối thủ.”
Triệu Giang Hà nói: “Trong đạo tu hành, cường giả ưu tiên. Vì thể hiện lòng kính trọng, sau này chúng ta nên gọi họ là ‘tiên sinh’.”
“Ngoại trừ Tư Không tiền bối, những người khác đều nên như vậy.”
Đám người gật đầu đồng ý.
Tư Không Bắc Thần cảm thấy sức khoẻ đã khá hơn nhiều, tuy không còn bị Nghiệp Hoả tra tấn nhưng cũng cần phải trở về tịnh dưỡng, bèn đứng lên nói: “Xin thay ta cảm tạ Lục huynh. Cáo từ.”
“Cung tiễn Tư Không tiền bối.” Đám người chắp tay chào.
Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà rời khỏi Trung Chính điện, điều khiển phi liễn Cửu Trọng Điện rời đi.
Trên ngọn Trung Chỉ Phong ở Vạn Trượng Đà Sơn.
Trải qua hai ngày sửa chữa, đạo trường đã khôi phục lại như trước.
Cách Vạn Trượng Đà Sơn hai mươi dặm về phía nam có ba mươi tu hành giả mặc thanh y đang phi hành, lướt qua đám cây cối um tùm bay thẳng về phía Vạn Trượng Đà Sơn.
Trong đạo trường, không khí yên tĩnh tường hoà, Diệp Chân đặt hai tay trên đầu gối, khoanh chân nhắm mắt tu hành.
Chữ ‘Nho’ treo trên tường thỉnh thoảng lại lập loè hồng quang, rung động theo tần suất hô hấp của hắn. Tự ấn trôi nổi trong không trung không ngừng xoay tròn quanh thân Diệp Chân…
Lúc này, Giang Tiểu Sinh quỳ ngoài cửa đạo trường bẩm báo: “Sư phụ, Nhiếp Trì của mười hai tông Vân Sơn cầu kiến.”
Diệp Chân từ từ mở mắt, lạnh nhạt nói: “Mời vào.”
“Vâng.”
Ba mươi tu hành giả mặc thanh y tiến vào đạo trường, Giang Tiểu Sinh mở cửa nói: “Gia sư cho mời.”
Bước vào trong, bọn hắn nhìn thấy Diệp Chân vẫn ngồi ngay ngắn, nhắm mắt tu hành, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Nhiếp trì dẫn đầu đoàn người gọi to:
“Diệp Chân! Đến mức này rồi mà ngươi còn có thể yên ổn tu hành sao?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận