Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1072

"Đồ nhi cáo lui." Tư Vô Nhai khom người rời đi, thấy Lý Vân Tranh vẫn còn đang nhìn bản đồ da dê cổ với vẻ trầm trồ thán phục, bèn vẫy tay gọi hắn cùng rời khỏi Văn Tinh điện.
Chờ hai người rời đi, Lục Châu mới mở giao diện Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 16.320 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 961.438 ngày.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng phiên bản cường hoá sơ cấp, 1 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 158 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, Thái Hư Kính, 2 Thẻ Dịch Dung, 1 Thiểm Diệu Chi Thạch, 3 Hỏa Linh Thạch, 77 Thẻ Nghịch Chuyển.
Tọa kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng đang nghỉ ngơi, Cùng Kỳ, Đương Khang.
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần thiên giai, Phán Quan Bút siêu thiên giai, Tử Lưu Ly hoang cấp, Tam Xoa Kích hoang cấp sơ, Phiền Lung Ấn hồng cấp, Long Ưng Chi Nộ hoang cấp, Thiểm Ảnh Câu hoang cấp.
Cát Lượng còn đang nghỉ ngơi, xem ra năng lực gia tăng thọ mệnh của nó không thể sử dụng nhiều lần. Cũng may Bạch Trạch đã nghỉ ngơi xong, có Bạch Trạch thì Thái Huyền chi lực của Lục Châu có thể được bổ sung một lần.
“Hoả Linh Thạch đã đủ ba viên, phải tìm cơ hội nhờ Cứu Thiên Viện đề thăng phẩm chất cho Tử Lưu Ly mới được.”
Đám vũ khí thiên giai bây giờ không có bao nhiêu tác dụng, có thể lưu lại dùng làm vật liệu thăng cấp vũ khí. Chờ sau khi Tử Lưu Ly thăng cấp, phải nghĩ cách nâng cao tu vi đám đồ đệ mới được, đặc biệt là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Trong danh mục đạo cụ, pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn từ đầu đến cuối đều không hiện giá cả, có thể đoán đây là một cái giá trên trời.
Lục Châu không nghĩ linh tinh nữa, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ba ngày sau.
Lục Châu chậm rãi mở mắt. Thái Huyền chi lực đã được khôi phục đầy đủ, xem ra thời gian khôi phục vẫn tương đương với lực lượng phi phàm.
Đúng lúc này, ngoài điện có một đệ tử Thiên Vũ Viện khom người nói:
“Lục tiền bối, Không Liễn và phi liễn đã được chuẩn bị thoả đáng, sẵn sàng bay vào cung.”
“Đã biết.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy rời khỏi Văn Tinh điện.
Nếu Lý Vân Tranh chấp chưởng Đại Đường, hắn có thể thúc đẩy kim liên giới và hồng liên giới cùng chung tay đối kháng hắc liên. Việc giành quyền chấp chưởng Đại Đường vào tay Lý Vân Tranh là điều bắt buộc.
Ngoại trừ Không Liễn do Ma Thiên Các mang đến, Thiên Vũ Viện còn chuẩn bị hai chiếc phi liễn. Tư Vô Nhai phân đoàn người thành hai nhóm, Ma Thiên Các ngồi Không Liễn, những người còn lại ngồi trên hai chiếc phi liễn. Cứu Thiên Viện và Thiên Vũ Viện ở lại Thiên Vũ Sơn.
Trấn quốc công Vương Vận mặt dạn mày dày tiến đến bên cạnh bánh lái Không Liễn, nói: “Lục tiền bối là nhân vật bậc nào, để ta tự mình cầm lái là hợp tình hợp lý.”
Nhiếp Thanh Vân cũng bước lên: “Đến phiên ngươi à?”
Vương Vận nghẹn họng.
Vương Vận chẳng qua là muốn tìm cơ hội thể hiện để giữ mạng cho nhi tử và tôn nữ, nhưng người ta là thập diệp, còn là tông chủ mười hai tông Vân Sơn, để hắn cầm lái đúng là mạnh hơn quốc công không ít.
Thế nhưng…
Nhiếp Thanh Vân đột nhiên lui sang một bên làm tư thế mời: “Vu huynh đệ, mời ngài, mời ngài!”
Vu Chính Hải nhìn hắn một cái, cười nói: “Có ánh mắt… Khi nào đến kim liên giới, ngươi làm hộ pháp cho giáo ta nhé? U Minh Giáo tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt.”
Hai mắt Nhiếp Thanh Vân toả sáng: “Cứ hẹn như vậy!”
“Được.” Vu Chính Hải sảng khoái cười, cầm lấy bánh lái.
Không Liễn từ từ bay vào thiên không rồi vụt một cái, rời khỏi Thiên Vũ Sơn.
Lục Châu ngồi trong Không Liễn quan sát đám đồ đệ. Đoan Mộc Sinh đứng tựa bên thân liễn, chăm chú lau chùi Bá Vương Thương. Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay quan sát dãy núi bên dưới. Hải Loa đứng đơn độc đón gió, không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ có Tiểu Diên Nhi là vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu. Đám đồ đệ của hắn đều thích độc hành, muốn dạy dỗ cho tốt không phải là chuyện dễ.
Hạt giống Thái Hư… rốt cuộc là cái gì đây? Phần ký ức mấu chốt nhất trong thuỷ tinh cầu đã bị Diệp Chân huỷ đi. Với tri thức của Lục Châu, thứ này tuyệt đối không thể là một loại “đan dược” do dược sư chế ra. Thời điểm đến Thái Hư, tu vi Cơ Thiên Đạo không cao, hẳn là đã lợi dụng thủ đoạn nào đó để lấy được hạt giống Thái Hư. Nếu không hắn không có khả năng lấy được vật trọng yếu như vậy từ tay các giới.
Lục Châu vốn định nói cho các đồ đệ biết, nhưng nghĩ lại… vẫn là thôi đi. Loại sự tình này, có thể giấu được thì cứ giấu.
Hắn quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh, khẽ gọi: “Lão tam.”
Loảng xoảng. Bá Vương Thương rơi xuống đất. Đoan Mộc Sinh nhặt lên rồi nhìn sang Lục Châu với vẻ sững sờ. “Sư phụ gọi con?”
“Tu vi thế nào rồi?”
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Bẩm sư phụ, là bát diệp.”
Lục Châu gật đầu hài lòng. Hắn biết thiên phú của lão tam không cao, là người kém nhất trong mười đồ đệ. Nhưng bù lại hắn cố gắng khắc khổ tu luyện hơn ai hết, có thể đạt tới bát diệp đã rất không dễ dàng.
“Lão tứ.” Lục Châu dời mắt nhìn sang Minh Thế Nhân.
“Vâng, sư phụ.”
“Tu vi thế nào rồi?”
“Đồ nhi cửu diệp.” Minh Thế Nhân cười hắc hắc nói.
“Không có che giấu đó chứ?” Lục Châu nhướng mày.
“Tuyệt đối không hề giấu giếm. Đồ nhi luôn rất thành thật với người, có nhật nguyệt chứng giám!”
Lục Châu không nhìn hắn nữa, quay đầu nói với Đoan Mộc Sinh: “Sao không đưa vũ khí cho Cứu Thiên Viện thăng cấp?”
Đoan Mộc Sinh lau lau Bá Vương Thương. “Đồ nhi không nỡ. Hơn nữa thăng cấp cần dùng rất nhiều vật liệu quý hiếm, Bá Vương Thương như vậy đã rất tốt rồi.”
Vũ khí của Ngu Thượng Nhung đang ở chỗ Cứu Thiên Viện, vũ khí của Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt còn là thiên giai. Hải Loa có hai kiện vũ khí: Sáo Lam Điền Ngọc và Cửu Huyền Cầm, nàng cũng là người duy nhất trong số các đồ đệ có được vũ khí hồng cấp.
Lục Châu gọi: “Hải Loa.”
Hải Loa xoay người lại. “Vâng, sư phụ.”
“Tu vi ngươi vừa mới khôi phục, còn chưa ra mắt với các đồng môn.” Lục Châu nhắc nhở. Suy cho cùng, Hải Loa bây giờ chẳng khác gì người mới đến.
Nghe vậy, Hải Loa lập tức hành lễ với đám người Ma Thiên Các. “Tham kiến các vị sư huynh. Tham kiến bốn vị trưởng lão.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận