Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 550

Tư Vô Nhai cũng đã nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Lục Châu bỗng nhiên đưa tay lên. “Hải Loa.”
“Vâng.”
Hải Loa ngừng thổi sáo.
Lục Châu nhìn Hải Loa một cách hài lòng. Chỉ tiếc nha đầu này còn chưa có khả năng ung dung điều khiển thiên phú của mình.
Nhưng không sao, chuyện này không cần vội vã, nếu Hải Loa bắt đầu tu hành thì sau này có thể chậm rãi bồi dưỡng thêm.
Bồi dưỡng?
Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều muốn thu nàng làm đệ tử, vậy lão phu có thể thu nàng làm đồ đệ không nhỉ?
Suốt cả đoạn đường đi Lục Châu đều chưa từng nghĩ tới chuyện này. Bây giờ nghĩ lại… đúng là cũng có khả năng.
Lục Châu còn đang suy nghĩ, Hoàng Thời Tiết đã chắp tay nói:
“Không ngờ nha đầu này lại có thiên phú như thế. Nếu được dạy dỗ cẩn thận thì sau này tất sẽ thành tài.”
Hoàng Thời Tiết nghĩ tới cửu đại đệ tử Ma Thiên Các, ai nấy đều cực kỳ nghịch thiên. Nay lại có thêm một thiên tài nữa, đúng là ông trời bất công, sao không cho Bồng Lai Môn của hắn thêm mấy đệ tử ra hồn một chút?!
Nhưng Hoàng Thời Tiết cũng chỉ có thể âm thầm càu nhàu trong bụng, nào dám biểu lộ ra mặt.
Lục Châu hài lòng nhìn Hải Loa. Có điều hiện tại không phải lúc nghĩ tới việc này, phải xử lý cho xong chuyện trước mắt đã.
Phanh phanh phanh!
Sau khi tiếng đánh nhau cuối cùng kết thúc, trong rừng rốt cuộc lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu nhìn sang Tư Vô Nhai rồi đánh ra một chưởng.
Đạo chưởng ấn bay về phía Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai lập tức cảm nhận được thần chú trói buộc đã được giải khai, vội mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”
Sau đó Tư Vô Nhai cấp tốc đứng lên chạy đi cứu Vu Chính Hải.
“Chờ đã.”
“Sư phụ?”
“Còn nhớ rõ lời lão phu nói không?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi vẫn nhớ.”
“Vậy thì không nên hối hận.”
“Đồ nhi sẽ không hối hận.” Tư Vô Nhai khom người đáp lời Lục Châu.
Lục Châu khẽ phất tay áo. Tư Vô Nhai hiểu ý, vội xoay người bay vào rừng sâu.
Kỳ thực ngay từ đầu Lục Châu đã đoán được quyết định của Tư Vô Nhai là gì.
Thân làm sư phụ, hắn rốt cuộc cũng phải buông tay để đồ đệ làm điều bọn hắn muốn. Giống như hài tử đã lớn, phải tự mình xông xáo mới có thể trưởng thành.
Còn hậu quả như thế nào thì không ai biết trước… Thành công cũng được mà thất bại cũng được, dẫu sao đó cũng là nhân sinh.
Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai cõng Vu Chính Hải trở về.
Mặt mũi Vu Chính Hải bầm dập, trên người đầy vết thương, lúc này đã hôn mê bất tỉnh.
Lục Châu sử dụng Chân Thực Chi Nhãn nhìn về phía hắn.
Họ tên: Vu Chính Hải.
Thân phận: Vô Khải, Nhân tộc.
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh.
Chẳng qua chỉ để xác nhận lại mà thôi.
Nếu không sử dụng Thẻ Dịch Dung, với tốc độ chạy trốn nhanh như thỏ của Vu Chính Hải, e là Lục Châu không cách nào nhìn thấy hắn.
Tất cả mọi người đều khẽ thở phào.
So với việc một cường giả cửu diệp lạ lẫm xuất hiện thì đám giáo chúng U Minh Giáo và đệ tử Bồng Lai Môn càng mong đối phương là Cơ Thiên Đạo hơn. Suy cho cùng Cơ Thiên Đạo vẫn là sư phụ của Giáo chủ U Minh Giáo, miễn cưỡng có thể xem là… người một nhà.
Lục Châu dắt Hải Loa quay về đại điện. Những người còn lại cũng lần lượt bước vào trong.
Chát, chát, chát…
Hoa Trọng Dương vỗ vai Thẩm Lương Thọ nói: “Còn chưa dừng sao?”
“Ngươi đi trước đi, ta lại đánh thêm một lát nữa để nhớ lâu.” Thẩm Lương Thọ ngẩng đầu lên đáp.
“Tuỳ ngươi vậy.”
Hoa Trọng Dương cũng cảm thấy rất áy náy và bất đắc dĩ. Tất cả là do hắn đã đưa Cơ lão tiền bối đến nơi này.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì ngoài việc tiếp tục kiên trì bước tới cũng chẳng còn cách nào khác. Hoa Trọng Dương xoay người bước vào đại điện.
Tư Vô Nhai cõng Vu Chính Hải trên lưng, khẽ nói: “Sư phụ, đại sư huynh bị thương, đồ nhi đưa huynh ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Lục Châu đánh ra một chưởng.
Thoạt nhìn còn tưởng là sư phụ đang đánh người. Nhưng Tư Vô Nhai cảm giác một chút đã biết sư phụ đang giải khai thần phù trói buộc cho đại sư huynh.
“Đa tạ sư phụ.”
Hắn cõng Vu Chính Hải rời khỏi đại điện, trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Vào trong phòng, Tư Vô Nhai đặt Vu Chính Hải lên giường, thở dài nói:
“Đệ đã sớm nói sư phụ không có đơn giản như huynh nghĩ… nhưng huynh cứ không chịu tin.”
Tư Vô Nhai vừa nói vừa truyền nguyên khí vào người Vu Chính Hải.
“Huynh gặp may vì lần này người tới là sư phụ. Nếu thật sự là một cửu diệp khác thì Kinh Châu nho nhỏ này sao có thể thoả mãn được hắn?”
Khi nguyên khí truyền vào kỳ kinh bát mạch Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai bỗng dưng nghi hoặc nói: “Không có nội thương?”
“Thôi vậy, trước đây lá gan của huynh không nhỏ như thế… Ngay cả tiếng sáo của một tiểu cô nương cũng có thể hàng phục được huynh. Hầy… đường đường là Giáo chủ của một giáo cơ mà.”
Sau khi truyền nguyên khí vào, Tư Vô Nhai cảm thấy tình trạng của Vu Chính Hải đã ổn định trở lại, bèn rời khỏi phòng.
Căn phòng tối đen một mảnh.
Trong bóng đêm, Vu Chính Hải đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy.
Bóng đêm tĩnh mịch chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng. Vu Chính Hải đứng lên, nhanh chóng đi lại ghé mắt nhìn vào khe cửa…
Sau đó hắn mới vỗ vỗ ngực thở phào quay về giường, lặng lẽ ngồi xuống rồi nhẹ giọng thở dài.
“Vi huynh cũng không muốn dùng hạ sách này.”
Vu Chính Hải thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, quả nhiên tu vi đã được giải khai.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất đừng điều động nguyên khí. Cảnh giới cửu diệp không đùa được đâu.
Vu Chính Hải nằm xuống, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Trong đại điện.
Lục Châu nhìn đám người trước mặt, không nói một lời.
Lát sau, Tư Vô Nhai bước vào đại điện. “Bái kiến sư phụ.”
Tư Vô Nhai khom người nói: “Đại sư huynh không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, biết hắn đã hạ quyết tâm nên thản nhiên nói: “Ngươi muốn đánh hạ Kinh Châu?”
Tư Vô Nhai quỳ xuống.
“Sư phụ… hiện nay Kinh Châu Thành vững như thành đồng. Đại sư huynh cũng không còn cách nào khác nên đồ nhi mới hiến kế dùng hung thú vây công.”
Nói tới đây, mọi người lần lượt nhìn sang Hải Loa.
“Ý tưởng khá tốt, nhưng mà… ngươi có biết muốn thao túng đám hung thú này cần phải có một lượng lớn nguyên khí? Mà Hải Loa thì lại chưa từng tu hành.”
Hải Loa? Tư Vô Nhai đoán đây là tên của tiểu cô nương, nhưng hắn không ngờ nàng chưa từng tu hành.
Thông hiểu thú ngữ chưa đủ. Trong khi hung thú chiến đấu, nếu không liên tục thúc giục bọn chúng thì rất dễ bị các tu hành giả cường đại doạ lui.
“Chưa từng tu hành sao?” Tư Vô Nhai kinh ngạc nhìn về phía Hải Loa, sau đó lắc đầu thở dài. “Nếu vậy thì chỉ có thể tìm cách khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận