Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 324: Bí mật của cửu diệp

Đây không phải là thần thông Thiên thư thứ ba mà Lục Châu mới ngộ ra.
Đây chính là thần thông sóng âm chữ “Cút” vô cùng quen thuộc, thế như sấm sét nổ tung trong tai mọi người.
Đám kiếm cương lít nha lít nhít đầy trời bị sóng âm chấn vỡ thành từng mảnh rồi tiêu tán giữa thiên địa.
Hơn nghìn đạo kiếm cương trước mi tâm Lục Châu như bị bắn ngược, quay đầu bay về phía ngược lại.
Pháp thân to lớn rực rỡ kim quang của Cung Nguyên Đô vẻn vẹn chỉ duy trì được một hơi thở rồi bị sóng âm đánh tan tác như bọt xà phòng.
Nghìn đạo kiếm cương bay ngược, chĩa mũi dùi về phía Cung Nguyên Đô…
Cung Nguyên Đô bất ngờ không kịp phòng bị, hộ thể cương khí như quả bóng bị kiếm cương đâm xuyên qua vỡ tan.
Một số kiếm cương rạch nát cánh tay, khuôn mặt và chân của hắn. Sắc mặt Cung Nguyên Đô kinh hãi kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi rơi xuống đất.
Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo trong chớp mắt bị đánh tan tác thành từng mảnh.
Toàn bộ đám người đứng quan sát đều bị chấn đến bay ngược ra sau, ngã lộp bộp xuống đất.
Cho dù là người từng chứng kiến thần thông chữ “Cút” này một lần như Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng phải giật nảy mình.
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của mọi người. Đạo sóng âm kia đánh Cung Nguyên Đô rơi xuống đất lại tiếp tục hướng lên trên.
Ầm !
Bình chướng lực lượng vốn đã vô cùng yếu ớt, nay lại bị sóng âm chấn vỡ, lập tức tan tành rồi biến mất.
Bình chướng tan thành mây khói.
Cung Nguyên Đô rơi xuống.
Ma Thiên Các hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… nào còn chút bóng dáng của bình chướng.
Chuyện này…
Uy lực hình như còn lớn hơn lúc trước. Đau đầu rồi đây.
Lục Châu rất muốn đưa tay gãi gãi đầu… Hắn đâu có muốn làm như vậy đâu!
Bình chướng không còn nữa, bọn danh môn chính đạo sẽ có cảm tưởng gì đây?
Người nghẹn lời còn có đám Lãnh La vừa bị chấn bay. Bọn họ chẳng thể nào lý giải được tình hình vừa rồi.
Mọi người lục tục đứng dậy, chật vật nhìn về phía Cung Nguyên Đô. Lục Châu cũng đưa mắt nhìn sang.
Cung Nguyên Đô vẫn chưa chết.
Lực lượng bình chướng tuy yếu nhưng vẫn mạnh hơn khả năng phòng ngự của một cao thủ tu vi Nguyên Thần cảnh nhiều.
Thần thông chữ “Cút” chỉ trong giây lát đã đánh tan bình chướng, vậy mà giết không được Cung Nguyên Đô.
Hắn làm cách nào mà sống được?
Lúc này Cung Nguyên Đô nằm yên dưới đất một lúc mới gian nan ngồi dậy, dở khóc dở cười nhìn xuống đất.
Bại rồi.
Hoàn toàn thất bại.
Cung Nguyên Đô là một đại nam nhân, sao có thể khóc lóc trước mặt mọi người.
Thế nên hắn cười.
Hắn thấp giọng cười một hồi, không quan tâm đến đau đớn trên thân thể, chỉ khẽ nói: “Ta thua rồi.”
“Nghĩ thông suốt chưa?” Lục Châu nhìn Cung Nguyên Đô.
“Nghĩ thông suốt chuyện gì?”
“Nguyên nhân khiến ngươi thất bại.”
“Không nghĩ ra.” Cung Nguyên Đô lắc đầu. Hắn không nói gì nữa mà ngẩng đầu nhìn Lục Châu, khoé mắt mang theo ý cười.
Cung Nguyên Đô bò dậy, tập tễnh đi đến bên bàn rượu, ngồi xuống đối diện Lục Châu.
Hai người chậm rãi rót rượu.
“Ngươi còn đến trăm năm… thật sự cam lòng từ bỏ?” Lục Châu hỏi.
Cung Nguyên Đô thở dài: “Cơ huynh có điều không biết.”
Hắn bưng rượu lên uống mấy ngụm lớn rồi mới buông xuống. “Ta không quay đầu được nữa.”
“Tại sao?”
“Ta đã thiêu đốt tinh huyết từ lâu…” Cung Nguyên Đô đáp.
Tinh huyết là bản nguyên của sinh mệnh, là thứ duy trì sự sống của một người.
Lục Châu khẽ chau mày: “Là để đề thăng tu vi?”
Khụ khụ… Cung Nguyên Đô kịch liệt ho khan rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Không biết là vì bị thần thông chữ “Cút” làm cho bị thương hay vì vết thương cũ tái phát.
Điều quỷ dị là…
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, mái tóc Cung Nguyên Đô chỉ trong giây lát đã bạc đi một nửa.
Cung Nguyên Đô không thèm để ý, chỉ lau đi vết máu bên khoé môi rồi lại bưng rượu lên uống một ngụm, nở nụ cười miễn cưỡng. “Chỉ còn thiếu một chút.”
“Hả?”
“Chỉ còn thiếu một chút… là đạt cửu diệp.”
Đám người đứng xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trong tu hành giới, chẳng ai là không biết ý nghĩa của cửu diệp.
Nguyên Thần cảnh bát diệp là tu vi cực hạn của nhân loại. Cho đến nay chưa từng có tu hành giả nào thuận lợi đột phá tới cửu diệp, hoặc ít nhất những người từng xuất hiện trong tu hành giới không hề có cao thủ cửu diệp.
Cho dù là Mê Vụ Sâm Lâm huyền bí hay vòng xoáy Hải Vực đầy nguy hiểm… đều chưa từng xuất hiện cao thủ cửu diệp.
Trong tất cả những điển tịch có thể tra cứu được của nhân loại cũng không hề tồn tại loại cao thủ này.
“Thiếu một chút… nhưng lại là khoảng cách không cách nào vượt qua.” Lục Châu nói.
“Cơ huynh, huynh không có cảm giác sao?”
“Cảm giác gì?” Lục Châu hỏi.
“Cảm giác nguy hiểm, cảm giác thọ mệnh dần biến mất, quỷ dị khó lường…” Nói tới đây, Cung Nguyên Đô hạ thấp giọng. “Mỗi khi tu vi của ta tăng lên… ta lại có cảm giác mình đang dần già đi, cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức ta không thể ngăn cản…”
Trong mắt Cung Nguyên Đô lộ ra một tia bất lực. “Một khi ta có ý định ngăn cản, nguyên khí mà ta vất vả tích luỹ được đều sẽ rời khỏi khí hải.”
“Ngươi có loại cảm giác này từ khi nào?” Lục Châu hỏi.
“Năm thứ mười sau khi đến Kiếm Khư… Và năm thứ ba mươi.”
“Thế nên, lần thứ nhất ngươi ngăn cản, lần thứ hai lại không ngăn được.”
“Ta không còn lựa chọn nào khác.”
Tóc Cung Nguyên Đô nếu không phải dính đầy bùn đất thì đã hiện ra màu trắng toát.
Lục Châu cũng lâm vào trầm tư. Nếu lời Cung Nguyên Đô là thật thì cực hạn tu hành của con người chính là bát diệp.
Chỉ tiếc mới có một mình Cung Nguyên Đô đột phá cực hạn, quá ít người để Lục Châu có thể tham khảo.
Khụ khụ.
Cung Nguyên Đô lại ho khan lần nữa. Lần này mái tóc hắn hoàn toàn bạc màu, bùn đất cũng không thể che giấu được.
Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng này, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lục Châu nhìn mái tóc bạc trắng của hắn, dường như đã minh bạch điều gì, nhẹ giọng nói: “Ngu xuẩn.”
“Nếu không làm thế, ta sẽ chết ngay lập tức.” Cung Nguyên Đô nở nụ cười thê lương, hắn không uống rượu nữa, bàn tay phải không ngừng run run. “Có đôi khi ngu xuẩn một chút chưa hẳn đã không tốt.”
Nói xong Cung Nguyên Đô lại cầm vò rượu lên đổ vào trong miệng.
Rượu ủ trăm năm nhộn nhạo trong dạ dày hắn.
Hắn không cảm thấy khó chịu mà còn vô cùng hưởng thụ. Những năm tháng sống trong quan tài quá dài, từ rất lâu hắn không có được loại cảm giác này. Rượu kích thích dạ dày hắn, khiến hắn cảm thấy mình còn sống, còn là con người.
Nhưng đáng tiếc…
Mỗi một lần uống rượu là một lần tóc hắn trắng toát.
Bùn đất bong ra từng mảng. Làn da trở nên nhăn nheo khô quắt, trông chẳng khác nào vỏ cây.
“Kỳ thật vừa rồi khi động thủ… ta bỗng nhiên có một loại ảo giác rằng mình có thể giết huynh.” Cung Nguyên Đô cười ha hả nói.
“Nếu bản toạ không nương tay, khi ở trong Kiếm Khư ngươi đã là người chết.” Lục Châu tự tin nói.
Cung Nguyên Đô vô lực gật đầu, nhớ lại Thất Tuyệt Kiếm Trận và Ma Kiếm của mình trong Kiếm Khư, Lục Châu còn có thể phá thì đánh bại hắn có là gì?
“Cơ huynh lớn tuổi hơn ta, tu vi cũng cao hơn ta nhiều… Không bao lâu nữa, huynh cũng sẽ xuất hiện cảm giác giống ta.” Cung Nguyên Đô cười ha hả. “Có lẽ các tiền bối khi tìm kiếm cách đột phá đều có loại cảm giác này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận