Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 857

“Chuyện này…”
Trước ngày hôm nay, Minh Thế Nhân quả thật không hề nghĩ tới chuyện đột phá cửu diệp. Nhưng sau chuyến đi đến Tam tông gặp phải đủ loại hung thú, Minh Thế Nhân lại bắt đầu dao động. Đây là dòng chảy tất yếu của thời đại, hắn do dự sợ mình bị bỏ lại phía sau.
“Sư phụ, người có thể đưa Số Tư Chi Tâm cho lục sư muội sử dụng, muội ấy đã là bát diệp từ lâu, cảnh giới vững chắc hơn đồ nhi.” Minh Thế Nhân nói.
“Thương thế của Diệp Thiên Tâm cho đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, chưa đạt tới đỉnh phong, phải cần thêm thời gian tịnh dưỡng.” Lục Châu chắp tay tiếp tục nói. “Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các tuổi tác đã cao, sau khi trảm liên tất nhiên không thể bì được với đám thanh niên trẻ tuổi.”
“Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đang gặp nạn tại hồng liên giới, từ tình hình trước mắt có thể thấy hồng liên giới mạnh hơn kim liên giới rất nhiều. Đến nay bọn hắn vẫn chưa trở về, hẳn là đã gặp phiền toái không ít. Vi sư muốn đích thân đi một chuyến đưa bọn hắn về, nhưng trước lúc đó, nếu Đại Viêm không có vị cửu diệp thứ hai thì vi sư không thể rời đi. Ngươi có hiểu được không?”
Minh Thế Nhân nghe vậy, trong lòng bừng tỉnh. Thì ra sư phụ có dụng ý sâu xa như thế.
“Trong số các đồ đệ, chỉ có ngươi làm vi sư yên tâm nhất.”
Minh Thế Nhân mở to mắt…
Hắn ngẩng đầu nhìn sư phụ. Có lẽ chỉ là ảo giác, có lẽ chỉ do hắn nghĩ nhiều, nhưng hắn đột nhiên cảm giác được sư phụ trở nên già đi. Năm tháng không đợi người, cuối cùng sẽ có một ngày sư phụ rời khỏi bọn hắn. Thế hệ tuổi trẻ vẫn phải tiếp nhận thời đại này.
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ ký thác kỳ vọng vào đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng hết mình.”
“Rất tốt, trở về chuẩn bị một chút. Khi thời cơ đến, vi sư sẽ tự mình hộ pháp cho ngươi.” Lục Châu gật đầu.
“Vâng.”
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ động, cung kính rời khỏi phòng. Trên đời này có biết bao nhiêu người mong được tổ sư gia Ma Thiên Các hộ pháp mà không được, mà cơ hội này lại dành cho hắn.
Tại Thiên Vũ Viện ở hồng liên giới.
Mạc Bất Ngôn từ bên ngoài tiến vào đại điện, khom người bẩm báo với Khâu trưởng lão: “Trưởng lão, mệnh thạch của Trương Vũ, người cuối cùng còn lưu lại ở kim liên giới đã tắt.”
Nghe được tin tức này, Khâu trưởng lão không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Pháp Không đến đó còn chết, tu vi thấp như Trương Vũ có chết cũng không có gì lạ.
“Một mình hắn ở kim liên giới, muốn giấu giếm pháp thân cả đời là chuyện không thể nào, trừ phi hắn định cư ở khu vực dã ngoại. Kết quả này ta cũng dã dự đoán được…”
Mạc Bất Ngôn gật đầu rồi thở dài: “Xem ra kim liên giới mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều. Việc nghiên cứu Không Liễn đã sắp hoàn thành, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Trước cứ tạm gác lại, chúng ta cần lên kế hoạch kỹ càng để thăm dò thực lực của kim liên giới. Một chiếc Không Liễn chưa đủ, nếu bọn họ chỉ có một cửu diệp… vậy thì chúng ta chế tạo mười chiếc Không Liễn. Ta nghĩ các vị cao thủ tại Đại Đường này cũng không ngại đến đó chia một chén canh.”
Mạc Bất Ngôn cả kinh. Kế hoạch này quả thật quá điên cuồng. Không động thì thôi, một khi động chính là xâm lược đại quy mô.
“Ngoài ra, bên Phi Tinh Trai truyền tới tin tức trưởng lão Lương Tự Đạo và hai thuộc hạ Vân Hoán, Vân Luân cùng tám mươi tên đệ tử đi đến Thiên Liễu Quan đã bị giết sạch không còn một mống.” Mạc Bất Ngôn nói.
Khâu trưởng lão mở to mắt, hàng chân mày nhíu chặt.
Trước đó hắn vẫn cho rằng đây chỉ là việc nhỏ, Thiên Vũ Viện không cần để ý đến. Nhưng bây giờ xem ra sự tình không hề đơn giản như hắn đã nghĩ.
Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện có quan hệ minh hữu, ai lại dám ra tay với Phi Tinh Trai?
“Thiên Liễu Quan dám làm như vậy thật sao?”
“Chuyện này rất phức tạp, theo như ta được biết, đây không phải là âm mưu của Cửu Trọng Điện.” Mạc Bất Ngôn nói.
“Vì sao lại khẳng định như vậy?”
“Một vị bát diệp tên Khổng Lục của Cửu Trọng Điện bị một đao khách tập kích trọng thương, tên đao khách này hiện đang ở Thiên Liễu Quan. Cửu Trọng Điện đã phái cường giả đến Thiên Liễu Quan tính sổ.” Mạc Bất Ngôn đáp.
“Thú vị, thú vị…”
Khâu trưởng lão thở phào một hơi. “Không phải Cửu Trọng Điện là tốt rồi.”
Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan.
Quán chủ Hạ Trường Thu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục giao hảo với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Hạ Trường Thu cũng đã nghe Điền Bất Kỵ nói hai vị này còn có một sư phụ tu vi khó lường khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Điều duy nhất hắn không an tâm là hai người này lại đến từ kim liên giới.
Trước cổng Trung Chính Điện.
Hạ Trường Thu lăng không quan sát lương đình dưới chân núi và Kỷ Phong Hành đang luyện đao kiếm, khẽ lắc đầu thở dài. “Không biết lựa chọn này của ta là đúng hay sai. Hạ Trường Thu ta thật vô năng, ta thẹn với các vị liệt tổ liệt tông.”
Điền Bất Kỵ lên tiếng an ủi: “Quán chủ, ta lại cảm thấy… đây là một cơ hội.”
“Chỉ mong là vậy.” Hạ Trường Thu thở dài. “Nếu đã ra quyết định thì chúng ta không còn đường để hối hận, chỉ có thể thẳng tiến không lùi.”
Điền Bất Kỵ nắm chặt nắm đấm, phụ hoạ nói: “Đúng vậy, thẳng tiến không lùi!”
Trong lương đình.
Vu Chính Hải đứng chắp tay sau lưng nhìn Kỷ Phong Hành luyện đao.
“Ngươi có tiến bộ nhiều, đao pháp đã thuần thục không ít.”
Ngu Thượng Nhung cũng gật đầu nói: “Kiếm pháp của ngươi cũng đã thuần thục, tiếp tục rèn luyện mười năm sẽ có thành quả.”
Mười… mười năm? Kỷ Phong Hành khóc không ra nước mắt.
Vu Chính Hải quay sang nói với Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư đệ, chúng ta giết người của Phi Tinh Trai như vậy, nếu cửu diệp đến thì phải xử lý thế nào?”
“Đại sư huynh cảm thấy nên làm thế nào?”
“Huynh đệ chúng ta bị vây ở bát diệp đã nhiều năm… nay đệ trảm kim liên trùng tu tới bát diệp rưỡi. Tại hồng liên giới nguy cơ trùng trùng, Hắc Thuỷ Huyền Động lại càng thập tử nhất sinh. Nếu chúng ta muốn bình an trở về thì cần phải tấn thăng cửu diệp.” Vu Chính Hải nói.
“Đại sư huynh có biện pháp?”
Vu Chính Hải vỗ vỗ vào túi đeo bên hông mình. “Sư phụ ban thưởng cho ta Xích Diêu Chi Tâm, có thể cung cấp một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, có nó ta có thể đột phá cửu diệp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận