Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 482

Chư Hồng Cộng vội vàng vỗ mông ngựa: “Sư phụ nói rất đúng!”
Đám người liếc mắt nhìn Chư Hồng Cộng. Câu này nếu để Tiểu Diên Nhi nói thì thấy rất bình thường, mà phọt ra từ miệng Chư Hồng Cộng lại thấy khó chịu thế nào!
Phan Ly Thiên gật đầu không nói gì nữa.
Lục Châu căn dặn: “Khí hải của ngươi còn chưa triệt để khôi phục, phải tự mình điều dưỡng cẩn thận.”
“Đa tạ Các chủ.” Phan Ly Thiên đứng dậy, cúi người vái Lục Châu một cái thật sâu.
Lần này Lục Châu sử dụng hết một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư, thành công cứu chữa cho Phan Ly Thiên.
Điều này cũng đã nghiệm chứng thần thông Thiên thư có khả năng trị liệu loại thương thế này. Chỉ là nếu muốn chữa trị dứt điểm thì ít nhất phải tốn hao gấp đôi tổng lực lượng phi phàm có thể thu nạp được. Tiêu hao quá lớn. Đúng là phá hoại thì dễ mà chữa trị thì thật khó.
“Dìu Phan trưởng lão về nghỉ ngơi đi.” Lục Châu hạ lệnh.
“Vâng.”
Phan Trọng đỡ Phan Ly Thiên về Bắc Các.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi từ Đông Các chạy tới, thấy Phan Trọng đỡ Phan Ly Thiên đi bèn tò mò hỏi: “Sư phụ, Phan trưởng lão bị làm sao thế?”
“Hành động ngu xuẩn nên bị nội thương, không cần để ý tới.” Lục Châu đáp.
Phan Ly Thiên toàn thân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống đất. Các chủ nói thế hắn làm sao dám phản bác, đành vịn vào bả vai Phan Trọng nói: “Đi mau lên.”
“Ông tàn thế này còn đòi đi nhanh?”
“Lão hủ bảo ngươi đi nhanh thì cứ đi nhanh đi… khụ khụ…”
Hai người nhanh chân bước đi, chỉ trong chốc lát đã khuất tầm mắt mọi người, nào giống người vừa bị trọng thương thật nặng? Đoan Mộc Sinh và Chư Hồng Cộng ngơ ngác nhìn theo, chẳng thể hiểu nổi.
Chư Hồng Cộng gãi đầu nói: “Sư phụ, có phải lão Phan đang diễn trò không?”
“Nhiều chuyện.” Lục Châu liếc hắn một cái.
“Á, đồ nhi tự vả miệng!”
Chát! Chư Hồng Cộng vội vả vào mồm mình một cái.
Lục Châu không thèm để ý tới hắn nữa mà quay sang nhìn bức phi thư trên tay Tiểu Diên Nhi. “Có phi thư?”
“Vâng, là phi thư do cái tên Giang Ái Kiếm không biết xấu hổ gửi tới. Chiêu Nguyệt sư tỷ đang luyện công nên đồ nhi mang tới đọc cho sư phụ nghe.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra, đọc nhỏ:
“Lão tiền bối, ta có hai chuyện cần báo. Chuyện thứ nhất, có tin gửi về từ Lương Châu, người Nhu Lợi đột nhiên vượt đường xa tiến tới công kích Lương Châu. U Minh Giáo không có Tư Vô Nhai nên thực lực kém hẳn, hiện tại U Minh Giáo bận rộn đánh đấm với người Nhu Lợi, e là năm bữa nửa tháng cũng chưa đánh xong. Chuyện thứ hai, ngài nhớ cẩn thận liên minh đồ ma, cố gắng chống đỡ, vãn bối chỉ có thể trốn từ xa quan chiến thôi… Hừ!”
“Đáng ghét! Ngươi là tên quỷ khó ưa!” Tiểu Diên Nhi xé nát phi thư ném xuống đất, còn cắn răng giẫm đạp một trận.
Chư Hồng Cộng câm nín.
Thấy bộ dạng này của tiểu sư muội, trong lòng Chư Hồng Cộng âm thầm buồn khổ, đời này của hắn chỉ e là sẽ bị nàng ăn hiếp không ngoi đầu lên được.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đã biết.”
Nói xong, Lục Châu thản nhiên quay về Đông Các.
“Cung tiễn sư phụ.” Ba người đồng thời khom người nói.
Chư Hồng Cộng lúc này mới lên tiếng: “Đám danh môn chính đạo này thật là đáng ghét! Không được, phải nghĩ biện pháp đối phó bọn hắn.”
“Chỉ bằng đệ?” Đoan Mộc Sinh nhìn Chư Hồng Cộng đầy xem thường, sau đó xoay người rời đi coi như không nghe thấy.
“Cũng phải…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Đi hỏi thất sư huynh vậy.”
Không bao lâu sau, Chư Hồng Cộng đã xuất hiện trước động diện bích.
Hắn không vội bước vào mà thò đầu vào dò xét tình hình bên trong một chút.
“Ra ngoài.” Tư Vô Nhai lạnh lùng nói.
“A, thất sư huynh… sao huynh vẫn còn ngồi giải đề vậy?”
“Bảo đệ ra ngoài có nghe không?”
“Hắc hắc, ta đâu có vào trong đâu, sao ra ngoài được? Đừng đừng đừng, ta có chuyện muốn nói mà. Thất sư huynh, bọn chính đạo đang tổ chức liên minh đồ ma, mưu đồ vây công Kim Đình Sơn giống mấy lần trước, huynh mau suy nghĩ biện pháp đi!” Chư Hồng Cộng nói.
“Liên minh đồ ma?”
Tư Vô Nhai buông mảnh giấy trong tay xuống, ngước đôi mắt đen sì như gấu trúc lên nói: “Tin tức ai truyền tới?”
“Là cái tên Giang tiểu tiện kia.”
“Giang Ái Kiếm…” Tư Vô Nhai nhíu mày. Tin tức của Giang Ái Kiếm có thể tin được.
Chư Hồng Cộng nói: “Đúng đúng đúng, chính là cái tên Giang tiểu tiện đó.”
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Thập đại danh môn nay chỉ còn lại thất đại danh môn, bị thiệt thòi hai lần, lần này chắc chắn bọn hắn đã có chuẩn bị đầy đủ. Bên phía sư phụ thế nào rồi?”
“Vẫn bình thường thôi… ta cảm giác lão nhân gia người cả ngày chẳng làm gì đàng hoàng, cứ ru rú ở trong phòng chả biết đang làm gì.” Chư Hồng Cộng nói.
“Hử?” Tư Vô Nhai liếc nhìn Chư Hồng Cộng. “Ngươi dám nói xấu sư phụ?”
“Ách…” Chư Hồng Cộng vội vàng đưa tay bịt miệng lại.
“Tu vi ba lão gia hoả kia như thế nào?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Chả ra sao. Phan Ly Thiên vừa bị người ta lừa đi, nửa đường đánh nhau bị trọng thương, nếu không nhờ sư phụ ra tay cứu chữa thì đã chết queo rồi! Hoa trưởng lão chỉ am hiểu phòng ngự, suốt ngày co đầu rụt cổ không có sức chiến đấu. Thân pháp của Lãnh trưởng lão rất tốt, giảo hoạt như cá chạch, tuy nhiên nếu phải lấy cứng đối cứng thì không bằng Phan Ly Thiên.”
Lời này chẳng sai, dù sao Phan Ly Thiên cũng có vũ khí thiên giai là hồ lô rượu, sức chiến đấu mạnh hơn hẳn hai người kia.
“Nói như vậy thì Ma Thiên Các đợt này gặp nguy hiểm rồi.”
“Hoa Nguyệt Hành cũng tạm được, sắp là thần xạ thủ tam diệp.” Chư Hồng Cộng nói.
“Nếu là trước kia, tu vi dưới ngũ diệp còn có thể trợ giúp được một hai, nhưng lần này thì khác. Sau khi lý luận trảm kim liên được truyền đi, lại thêm đại nạn thọ mệnh của sư phụ sắp tới, thất đại danh môn rất có thể sẽ dốc hết vốn liếng đánh cược một lần.” Tư Vô Nhai phân tích.
“Á? Vậy thì phải làm sao đây?” Chư Hồng Cộng lo lắng hỏi.
“Thông tri cho đại sư huynh.” Tư Vô Nhai lập tức nghĩ tới Vu Chính Hải. Thế cục này cũng chỉ có Vu Chính Hải dẫn theo tứ đại hộ pháp mới giải quyết được.
“Trùng hợp là người Nhu Lợi lại tập kích Lương Châu, hiện đang giằng co với U Minh Giáo!” Chư Hồng Cộng nói.
Tư Vô Nhai nhíu mày. Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
“Có tin tức gì của nhị sư huynh không?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Trùng hợp là không có.”
Tư Vô Nhai vốn đang thản nhiên không lo lắng, bây giờ cũng đã trở nên ngưng trọng. “Đại sư huynh bị người ta lập mưu kiềm chế, nhị sư huynh cũng không rõ tung tích… xem ra Ma Thiên Các chỉ có thể dựa vào ta.”
Chư Hồng Cộng câm nín.
Huynh nói như vậy không sợ bị sư phụ đánh sao?
“Lão bát, trong hai ngày này, đệ phải tìm mọi cách để sư phụ giải khai tu vi cho ta. Bằng mọi giá, nhớ chưa?”
“À phải ha! Thất sư huynh cũng là lục diệp!” Chư Hồng Cộng hưng phấn vỗ tay xuống đùi. “Ui da !”
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang vọng trong động diện bích.
Mẹ nó, ta lại quên mình đang đeo quyền sáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận