Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1815: Đến Đại Uyên Hiến

Bom chương bom chương! Hôm nay bom 16 chương luôn nà, chúc mọi người cày truyện vui vẻ.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng rất nghi hoặc.
“Ta thật sự không hiểu nổi vì sao Bạch Đế phải giúp chúng ta?”
“Này thì có là gì, thế gian này có rất nhiều người muốn nịnh bợ sư phụ ta, có lẽ Bạch Đế nghe danh sư phụ đã lâu nên mới làm như thế thì sao?” Tiểu Diên Nhi nói.
Đoan Mộc Điển nghẹn lời nhìn nàng: “Tiểu nha đầu vô tri, ngươi có biết Bạch Đế là hạng người gì không?”
Thấy Đoan Mộc Điển tức giận, Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói: “Ta biết hắn rất lợi hại, nhưng mà sư phụ ta cũng rất rất lợi hại đó nha.”
Fan cuồng đúng là không thể nói lý.
Đoan Mộc Điển nói: “Bạch Đế là một trong ngũ phương thượng đế, tên thật là Bạch Chiêu Cự, là Chí Tôn nổi danh thiên hạ, từng một mình đi tới đại vòng xoáy để nghiên cứu về bản nguyên của hải thú.”
Lúc nói câu này, hắn cũng đang nhìn về phía Lục Châu. Lão Lục có tu vi gì sao ta lại không rõ chứ? Danh hào của Lục Thiên Thông đương nhiên không tầm thường, nhưng chỉ giới hạn trong hắc liên. So sánh với cửu liên hay bí ẩn chi địa thì quá chênh lệch, càng đừng nói tới Vô Tận Hải.
Tiểu Diên Nhi gật đầu: “Nha… lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Nói xong những lời này, tu hành giả đứng trên lưng Thổ Lũ bỗng cười nói: “Ta còn tưởng các ngươi không biết Bạch Đế là ai chứ? Nếu đã biết thì hẳn phải minh bạch địa vị của hắn. Các ngươi có thể đi được rồi.”
Lục Châu quay đầu nhìn người kia: “Ngươi là trấn thủ giả ở Tác Ngạc?”
“Ta chỉ là một ngự thú sư sống trong bí ẩn chi địa.”
Minh Thế Nhân đi tới bên cạnh hắn, nháy nháy mắt nói: “Có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?”
Ngự thú sư lắc đầu cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của các vị, ta và Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc cùng tồn tại với nhau, cả đời ta chỉ thủ hộ ở chỗ này.”
“Ngươi làm việc cho ai?” Lục Châu hỏi.
Ngự thú sư mỉm cười đáp: “Những việc này đều không quan trọng.”
Thấy thái độ của hắn rất kiên quyết, Minh Thế Nhân không khuyên nhủ nữa mà chỉ lắc đầu thở dài: “Ngươi bỏ qua một cơ hội trời cho.”
Ngự thú sư nói: “Mời các vị rời đi.”
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, dẫn đầu đoàn người trở về phù văn thông đạo. Có lẽ do tâm cảnh đã khác, từ sau khi tấn thăng thánh nhân, Lục Châu nhìn thế sự rất nhạt.
Đoan Mộc Điển thở dài nói: “Không cần biết ngự thú sư này làm việc cho ai, có thể trấn thủ ở Tác Ngạc thì tất nhiên là cường giả. Chỉ sợ người này có liên quan rất lớn đến Bạch Đế. Lão Lục, ta thật ghen tị với vận khí của ngươi.”
“Vận khí?” Lục Châu khẽ nhíu mày.
Đoan Mộc Điển bèn sửa lời: “Thực lực, thực lực…”
Chờ sau khi Triệu Hồng Phất khắc hoạ xong phù văn thông đạo, đoàn người lại theo chân Đoan Mộc Điển bay tới phù văn thông đạo dẫn đến Đại Uyên Hiến.
Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than.
Trong không trung u ám, một đạo hư ảnh như thuỷ lãng xuất hiện phía trước Thiên Khải Chi Trụ.
Hai vầng trăng xuất hiện rọi sáng cả đại địa. Mạnh Chương mở miệng nói: “Là ngươi?”
“Bản đế đi ngang qua đây nên ghé thăm ngươi một chút.” Hư ảnh nói.
“Hay cho một câu đi ngang qua.” Mạnh Chương hừ một tiếng, “Ngươi cảm thấy bản quân là đồ ngu?”
Hư ảnh như thuỷ lãng cười nói: “Ngươi vì bản đế mà thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, bản đế sao có thể coi thường ngươi.”
Hắn vừa nói xong, một đạo lôi điện trên không trung bổ ầm xuống, đường kính lôi điện to đến mấy chục trượng.
Hư ảnh phất tay áo, một lồng ánh sáng hiện ra ngăn trở đạo lôi điện khiến nó tiêu tán giữa không trung.
“Sao giận dữ thế?” Hư ảnh không có vẻ gì là tức giận.
Mạnh Chương trầm giọng nói: “Bản quân vì thiên hạ mới thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, không phải vì ngươi!”
“Như nhau thôi.”
“Không giống!”
Hư ảnh không rõ vì sao Mạnh Chương lại lấn cấn mãi vấn đề này, bèn đổi đề tài: “Bản đế có điều muốn hỏi.”
Trong cổ họng Mạnh Chương phát ra tiếng cười trầm thấp: “Đường đường là điện chủ Thánh Điện mà cũng có lúc phải cầu ta?”
Hư ảnh như thuỷ lãng không có ý định cãi cọ với nó, bèn hỏi: “Gần đây có tu hành giả đặc thù nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ không?”
“Có bản quân thủ hộ Thôn Than, trong thiên hạ này ai có thể đến gần?” Mạnh Chương hầm hừ nói.
“Thật sự không có?”
“Nếu ngươi không tin thì còn hỏi làm gì?” Mạnh Chương liếc mắt nhìn hắn.
Hư ảnh như thuỷ lãng không nói gì nữa, bóng ảnh hư hoá rồi biến mất. Không cáo biệt, cũng không chào hỏi mà trực tiếp rời đi.
Mạnh Chương không thèm tính toán với hắn, vui vẻ nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó.
Trong rừng cây vạn dặm cao chọc trời, thỉnh thoảng lại có mấy con quái vật khổng lồ phóng qua, trên không trung có cự thú phi hành thành đoàn ào ào bay ngang.
Đoan Mộc Điển chỉ tay về phía trước nói: “Đó chính là Đại Uyên Hiến, cũng là ‘Nhân Định’. Nhân loại và hung thú vẫn ngoan cường sinh tồn trên mảnh đất này, đấu với trời với đất.”
Đám người Ma Thiên Các tán thưởng không thôi.
“Ai trấn thủ Đại Uyên Hiến?” Lục Châu hỏi.
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Không ai biết cả. Rừng cây vạn dặm này chỉ là một phần nhỏ của Đại Uyên Hiến, phía trước không cách nào xây dựng phù văn thông đạo nên cần phải tự phi hành. Đại Uyên Hiến rộng lớn vô cùng, có rất nhiều hung thú cường đại tồn tại, muốn tới gần vùng trung tâm còn khó hơn lên trời.”
Lục Châu càng lúc càng khâm phục thủ đoạn của Cơ Thiên Đạo, chẳng biết hắn làm cách nào để cướp được mười hạt giống Thái Hư.
Đoan Mộc Điển tiếp tục giới thiệu: “Ngay cả Mạnh Chương và Bạch Đế đều đã xuất hiện. Trấn thủ giả trong Đại Uyên Hiến có thể là thượng cổ thánh hung… Có lẽ các ngươi đến tư cách để nhìn thấy thánh hung cũng không có.”
Ùng ục ùng ục… Anh Chiêu khẽ gật đầu.
Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn nó khen ngợi: “Đúng là một con hung thú thông minh, không tệ, không tệ.”
Lục Châu hỏi: “Người từng đến Đại Uyên Hiến chưa?”
“Khi đến tiếp nhận công việc trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ thì từng tới một lần, nhưng không tiến vào vùng trung tâm. Được rồi, ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi. Trước khi rời đi ta còn muốn khuyên ngươi một câu, lúc nên từ bỏ thì đừng có cố kiên trì.”
Đoan Mộc Điển lấy ra ba khối ngọc phù đưa cho Lục Châu: “Ba khối ngọc phù này có thể đưa các ngươi đến Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận