Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 511

Ngữ khí của Lục Châu rất bình thản, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run, từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Đám đồ đệ cảm thấy cực kỳ hả giận, mà thân thể già nua của Tả Ngọc Thư không khỏi run lên.
Cho dù bà ta từng là thiên chi kiêu nữ thì ở trước mặt Cơ Thiên Đạo cũng phải nhịn lại toàn bộ ngạo khí vốn có. Tả Ngọc Thư khom người nói:
“Vậy chẳng lẽ Phong Thanh Hà chết vô ích rồi?”
Đúng lúc này một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở quảng trường, lạnh lùng nói: “Hắn đáng chết.”
Mọi người quay đầu nhìn sang. Lãnh La trên mặt đeo mặt nạ bạc đang nhìn bộ dạng lưng còng già nua của Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư kinh ngạc thốt lên: “Là ngươi?”
Lãnh La là người không quan tâm đến quy củ, nói chuyện rất thẳng thừng. “Tả Ngọc Thư, ngươi chẳng qua chỉ là người nổi danh khi còn trẻ. Ở Ma Thiên Các này không đến lượt ngươi làm càn.”
Lời này rất có đạo lý. Tả Ngọc Thư niên thiếu thành danh, nếu xét về tuổi tác thì bà ta còn chẳng bằng Lãnh La, càng không bằng Cơ Thiên Đạo. Lãnh La có đủ tư cách phê bình bà.
Tả Ngọc Thư đáp: “Lãnh La, lão thân không sợ ngươi.”
“Vậy còn ta thì sao ?”
Lại có thêm hai người xuất hiện ở quảng trường. Hoa Vô Đạo đẩy xe lăn của Phan Ly Thiên, chậm rãi đi tới.
Tả Ngọc Thư nhìn sang, bàn tay nhăn nheo khẽ run rẩy. “Phan Ly Thiên?”
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Không ngờ còn có người nhận ra lão hủ.”
“Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo, đương nhiên lão thân nhận ra.”
“Nếu ngươi đã biết… sao còn dám ở đây làm càn?” Phan Ly Thiên tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có thể quan sát đầy đủ hoàn cảnh xung quanh. Sàn đá xanh nứt toác, dấu vết rất rõ ràng.
Dám làm càn ở đây, đúng là chán sống.
“Bái kiến Các chủ.” Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu..
Hoa Vô Đạo cũng khom người: “Bái kiến Các chủ.”
Tả Ngọc Thư tuy không biết Hoa Vô Đạo nhưng dựa vào cảm giác cũng đã nhận ra lão giả này cũng là cao thủ tu hành không đơn giản.
Ma Thiên Các… có nhiều cao thủ như vậy?!
Chư Hồng Cộng cười ha ha nịnh nọt: “Các lão đầu thật uy vũ.”
Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời. Cái thằng ngốc này, khả năng tìm đường chết đúng là nhất lưu. Vẫn nên tránh xa hắn ra thì hơn, đây là bệnh truyền nhiễm đó nha!
Chư Hồng Cộng rốt cuộc cũng nhận ra mình nhầm mồm, lời này có khác gì đang mắng sư phụ là lão đầu đâu? Hắn lập tức tát mình một bạt tai. “Đồ nhi biết sai!”
Tả Ngọc Thư nhíu mày. Bà ta không thể nào hiểu nổi đám thanh niên ngu xuẩn này sao có thể làm đệ tử của Cơ Thiên Đạo?!
Quá tệ rồi.
Cách đó không xa một nữ đệ tử đi tới, khom người nói với Lục Châu: “Các chủ, phi liễn đã chuẩn bị xong.”
“Sư phụ, người định đi đâu thế?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Tả Ngọc Thư.” Lục Châu bỗng lên tiếng.
Tả Ngọc Thư nghi hoặc đáp: “Mời Cơ huynh cứ nói.”
“Nếu ngươi đã đến đây… thì cùng đi đi.” Lục Châu vừa nói vừa xoay người rời đi.
Tả Ngọc Thư kỳ quái không rõ hắn định đi đâu, nhưng không nghĩ nhiều, vội bước theo sau.
Minh Thế Nhân nói: “Lão bát, đưa lão thất về động diện bích.”
“A?”
“A cái gì mà a, ở đây không còn việc của đệ.” Còn muốn đi ra ngoài chơi? Nghĩ thật hay!
Tư Vô Nhai vốn không có hứng thú gì với việc này, nhanh chóng quay về động diện bích.
Hoa Vô Đạo giao việc đẩy xe lăn cho Phan Trọng rồi cùng Lãnh La đi theo sau Lục Châu. Phan Ly Thiên vẫn cần phải tịnh dưỡng, không cần đi theo.
Vào trong phi liễn, Minh Thế Nhân chủ động nói: “Để đồ nhi cầm lái!”
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi đâu thế?”
“La Tông.”
Tả Ngọc Thư nghi hoặc không hiểu, bèn hỏi: “La Tông là tông môn do Vân Thiên La sáng lập, không biết Cơ huynh đến đó làm gì?”
“Cố nhân sắp phải đi xa, đến tạm biệt lần cuối.” Lục Châu vuốt râu đáp.
Nghe vậy, Tả Ngọc Thư nhất thời sửng sốt, mà Hoa Vô Đạo lại khẽ thở dài.
Minh Thế Nhân còn tưởng rằng sư phụ muốn đi gây sự với Vân Tông. Dù sao thập đại trưởng lão của La Tông cũng tham gia vây công Kim Đình Sơn. Không ngờ thì ra sư phụ muốn đi gặp mặt Vân Thiên La.
Quan hệ giữa Vân Thiên La và Ma Thiên Các rất tốt, điều này ai cũng có thể nhìn ra. Thậm chí Vân Thiên La còn không tiếc giao ký ức phong ấn trong bàn cờ cho Ma Thiên Các. Vân Thiên La sao có thể phân phó thập đại trưởng lão Vân Tông đi vây công Ma Thiên Các được?
Trong này tất có chuyện kỳ quặc.
Tả Ngọc Thư lại nói tiếp: “Tiểu tử Minh Thế Nhân từng nói, thập đại trưởng lão Vân Tông cũng tham dự vây công Kim Đình Sơn. Chuyến này huynh đi sang đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”
“Tự chui đầu vào lưới?”
“Thập đại thánh địa của tam tông, hai mươi ngọn sơn phong, trận pháp từng vòng đan xen, lại có rất nhiều cao thủ thủ hộ… Ma Thiên Các là ma đạo, huynh đến đó không sợ xảy ra chuyện?”
Ông !
Nguyên khí rót vào bánh lái, Xuyên Vân phi liễn ù ù rung động, nhanh chóng bay lên bầu trời.
Chẳng ai thèm trả lời Tả Ngọc Thư.
Tả Ngọc Thư cảm thấy thật xấu hổ. Dựa vào thân phận và địa vị của bà ta, nếu đến tông môn khác hẳn sẽ được người người kính trọng và nể sợ. Vậy mà đến Ma Thiên Các lại bị coi như người qua đường. Cơ Thiên Đạo không để ý tới bà ta thì thôi đi, đến hai tiểu đồ đệ này mà cũng dám coi thường bà ta là thế nào?
Giận thì có giận nhưng thân là trưởng bối, tuổi tác lại cao, còn là bằng hữu lâu năm của Cơ Thiên Đạo nên Tả Ngọc Thư không thèm chấp nhặt với bọn tiểu bối này.
Phi liễn tiến vào tầng trời cao, xông ra khỏi bình chướng Kim Đình Sơn rồi bay vụt về phía nam Đại Viêm.
Phi liễn vừa rời đi không lâu, cách chân núi Kim Đình Sơn không xa xuất hiện một vị thanh bào kiếm khách đang từng bước đi tới.
Không bao lâu sau, thanh bào kiếm khách đã tới chân núi. Hắn đứng đó ngẩng đầu nhìn lên tầng bình chướng Kim Đình Sơn, lại nhìn ánh mặt trời gay gắt trên đầu một lúc rồi mới chậm rãi đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt.
Về lý thuyết thì cao thủ ở đẳng cấp như hắn sẽ không đổ mồ hôi. Nhưng người vừa tìm lại được mạng sống từ cõi chết như hắn lại rất hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.
Chỉ có như thế hắn mới cảm thấy mình vẫn đang tồn tại.
“Nhị sư huynh.” Trong rừng cây gần đó truyền tới một tiếng gọi.
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn sang, thấy Diệp Thiên Tâm một thân bạch y bước ra từ phía sau một cây đại thụ.
“Lục sư muội?”
“Nhị sư huynh, ta đã biết huynh sẽ sống sót trở về.” Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói.
“Mượn lời sư muội, ta gặp may mà thôi.” Ngu Thượng Nhung cười nhẹ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận