Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 459

Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Cho dù nói cho các ngươi biết phương pháp thì các ngươi có dũng khí làm theo sao? Phải trảm kim liên đấy, có dám không?”
“Trảm kim liên?” Đám người kinh hô.
Cho tới bây giờ, phương pháp này cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Lục Châu thật sự hy vọng có người thử dùng phương pháp này… Dù sao thì trong tay hắn cũng có một lượng lớn Thẻ Nghịch Chuyển giúp hắn đi theo con đường bình thường xung kích lên cửu diệp.
Lục Châu đương nhiên hy vọng các đồ đệ có thể tấn thăng cửu diệp, nhưng trảm kim liên chẳng khác nào tự sát, nếu không có can đảm và dũng khí thì ai mà dám làm. Hơn nữa phương pháp này cũng chưa chắc sẽ thành công.
Là một người xuyên không đến thế giới này, Lục Châu hiểu rõ bất kỳ một lý luận gì cũng cần phải có rất nhiều chuột bạch đứng ra làm thí nghiệm.
Vấn đề là… ai nguyện ý làm chuột bạch đây?
Minh Thế Nhân cúi người xuống nhẹ giọng hỏi Tư Vô Nhai: “Thất sư đệ, đệ dám không?”
Tư Vô Nhai trợn to mắt, mày nhíu chặt.
Hắn nhớ tới trước kia từng điều tra tin tức trong cung, đã nghe người ta nói rằng trong cung cũng nghiên cứu phương pháp đột phá cửu diệp. Nếu thật là như vậy, chẳng phải Thần Đô vẫn còn đòn sát thủ?
Đoan Mộc Sinh nói: “Trảm kim liên là cái phương pháp quỷ quái gì thế?”
“Ta làm sao mà biết được, hỏi sư phụ ấy.” Minh Thế Nhân đảo mắt.
Lục Châu vuốt râu nói: “Trảm kim liên là một cách để tấn thăng lên cửu diệp, nhưng cũng có thể phải đánh đổi bằng cả mạng sống. Thế nên đừng tuỳ tiện làm thử.”
Mọi người đều gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Câu trả lời này của lão phu có làm ngươi hài lòng không?”
Toàn thân Tư Vô Nhai giật bắn, lập tức quỳ rạp dưới đất nói: “Đồ nhi không dám!”
“Làm thầy là phải truyền đạo dạy nghề đáp câu hỏi… Ngươi có vấn đề gì, lão phu cũng sẽ giải đáp cho ngươi.” Lục Châu nói.
Người khác nghe vào tai, chỉ cảm thấy Các chủ lòng dạ rộng rãi, có phong phạm của sư trưởng.
Nhưng đối với Tư Vô Nhai mà nói thì lời này chẳng khác nào đang châm chọc, khiến lòng hắn run lên.
Sư là sư, nhưng đồ còn là đồ sao?
Lục Châu lại nói: “Hơn nữa… ngươi cảm thấy lão phu có thể sống được bao lâu?”
Tư Vô Nhai: “Chuyện này…”
Đương nhiên hắn không dám trả lời thẳng.
Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều cho rằng đại nạn của Lục Châu sắp tới thì hắn cũng không thể ở trước mặt sư phụ mà nói ra lời này.
Thế nhưng…
Lục Châu đột nhiên cất cao giọng, nhìn quanh bốn phía. “Các ngươi cho rằng bản toạ có thể sống được bao lâu?”
Toàn bộ Đông Các lặng ngắt như tờ.
Trận chất vấn này Lục Châu đã muốn làm từ lâu. Hắn cảm thấy thật quá buồn cười.
Là vì con người ngày càng trở nên ngu xuẩn, hay là vì tập quán sinh tồn đã ràng buộc tư tưởng con người, khiến bọn hắn không dám thoát khỏi lồng giam tư duy?
Không ai dám trả lời câu hỏi của Lục Châu.
Lục Châu cũng biết bọn hắn không dám đáp lời, bèn vung tay áo nói: “Giải hắn vào động diện bích, phong bế tu vi, đánh năm mươi trượng!”
“Tuân mệnh.”
[Ting ! trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 600 điểm công đức.].
Chư Hồng Cộng chủ động bước tới bên cạnh Tư Vô Nhai. Dù sao quan hệ giữa hắn và thất sư huynh không tệ, để hắn áp giải Tư Vô Nhai cũng phù hợp.
Đám người nhìn về phía Tư Vô Nhai, liên tục lắc đầu, không hiểu tại sao hắn lại cố chấp đối nghịch với sư phụ như thế.
Tư Vô Nhai đứng lên, theo chân Chư Hồng Cộng bước ra ngoài. Vừa đi được hai bước bỗng dừng lại, không quay đầu nói:
“Ba ngày trước Ám Võng nhận được tin tức thập đại danh môn tổ chức liên minh đồ ma. Sau khi danh sách tử vong của nhị sư huynh hoàn thành, lời đồn xuất hiện khắp nơi. Phe chính đạo hiện đang muốn cầm vũ khí nổi dậy.”
Nói xong lời này, Tư Vô Nhai bước theo Chư Hồng Cộng rời khỏi Đông Các.
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn nhíu chặt mày.
Tiểu Diên Nhi lầm bầm: “Sư phụ, đám người này thật đáng ghét, phải giáo huấn bọn hắn một trận mới được!”
“Giáo huấn thế nào?”
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu rồi huơ nắm tay nhỏ nói: “Hay là bắt lại đánh cho một trận?”
Lục Châu không hề đồng ý với cách làm của nàng, nhưng đúng là sát tâm của tiểu nha đầu này đã không còn nhiều như trước đây.
“Tất cả lui xuống đi.” Lục Châu khoát tay nói.
“Thuộc hạ cáo lui!”
“Đồ nhi cáo lui!”
“Minh Thế Nhân ở lại.”
Sau khi những người khác đã rời khỏi Đông Các, Minh Thế Nhân cung kính nhìn về phía cánh cửa phòng đã vỡ vụn, khẽ nói: “Đồ nhi gọi người tới sửa.”
Lục Châu gật đầu: “Vi sư giao cho ngươi hai nhiệm vụ.”
Nghe thấy có nhiệm vụ để làm, Minh Thế Nhân mừng rỡ ra mặt.
“Xin sư phụ phân phó, đồ nhi nguyện dốc toàn lực, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.” Minh Thế Nhân nói.
“Nhiệm vụ thứ nhất, truyền phương pháp trảm kim liên ra ngoài.” Lục Châu nói.
“A?”
Minh Thế Nhân giật mình hô lên. Bọn họ cực cực khổ khổ đến Vân Tông một chuyến, nhận được bàn cờ phong ấn kinh nghiệm của tổ sư gia Vân Thiên La mới có thể tìm được đầu mối tấn thăng lên cửu diệp. Tại sao bây giờ lại tuỳ tiện truyền cho người khác?
Hắn không tài nào hiểu nổi.
Lục Châu đáp: “Trảm kim liên chung quy vẫn là phương pháp chẳng khác nào tự sát, chưa từng có ai làm thử. Sau khi trảm kim liên tu hành giả sẽ phải trùng tu lại từ đầu. Không nói tới thương thế trong người, người có thiên phú cao sẽ càng trùng tu nhanh hơn. Với trí tuệ của người trong thiên hạ chắc chắn sẽ mở ra nhiều lối đi mới cho cả tu hành giới.”
Đây chính là phương thức tư duy của người hiện đại.
Đối với tu hành giả trong thế giới này, công pháp và lý luận tu hành đều là thứ được cất giữ riêng không truyền ra ngoài. Vân Thiên La thà chết cũng không nguyện ý truyền bàn cờ thiên địa cho người khác. Loại tư tưởng này rõ ràng đã hạn chế con đường tu đạo của toàn tu hành giới.
Quần chúng tiếp thu thông tin rồi đưa ra nhiều ý kiến sáng tạo mới lạ, tiến độ phát triển vĩnh viễn nhanh hơn nhiều so với việc một người tự mình mày mò.
Huống hồ… Lục Châu cũng không định đi con đường này.
Nói là mở ra nhiều lối đi mới, chẳng qua chỉ là cách nói giảm nói tránh của việc bước trên từng chồng bạch cốt của người khác mà thôi.
“Đồ nhi minh bạch.” Minh Thế Nhân đáp.
“Chuyện thứ hai, ngươi hạ sơn điều tra về kế hoạch liên minh đồ ma của thập đại danh môn, gửi phi thư về hồi báo.” Lục Châu căn dặn.
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Cùng lúc đó.
Trong Trường Thanh cung ở Thần Đô.
Nội thường hầu cung kính bước vào thư phòng rồi quỳ xuống đất, hai tay dâng lên một bản danh sách:
“Bệ hạ, đây là danh sách các tu hành giả Nguyên Thần cảnh đã tử vong trong tháng này.”
Lưu Thương đặt bút lông xuống. “Trẫm không xem. Đọc cho trẫm nghe.”
“Tuân lệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận