Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 880

Thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh còn đang nằm đằng kia, rốt cuộc là phương trượng chần chừ chuyện gì?
“Phương trượng !”
Đám tăng nhân lại hô lên, đồng loạt chắp một tay trước ngực.
Lục Châu quay đầu nhìn bọn hắn, thản nhiên hỏi: “Muốn chết?”
Không sử dụng nguyên khí, đơn thuần chỉ là tiếng nói của một lão giả lại áp bức đám người đến mức không thở nổi.
“Lui ra! Ai dám cãi lệnh, trục xuất khỏi Huyết Dương Tự!” Tiếng Pháp Hoa uy nghiêm vang vọng giữa quảng trường.
Các tăng nhân đành thở dài lui xuống, đám côn tăng bao vây quanh Đại Hùng điện cũng giãn ra tạo thành một lối đi.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn, phát hiện trên cổng chào có khắc những đường vân kỳ quái, trông tương tự như trên tường thành, thậm chí còn tỉ mỉ, tinh xảo hơn.
Trên bầu trời Huyết Dương Tự có một tầng bình chướng ngăn cách đám phi cầm tẩu thú bên ngoài. Lục Châu nhớ ra tầng bình thường này có những đường vân tương tự với bộ khôi giáp Thái tử giao cho Lận Tín. Tu hành giả hồng liên giới do Thiên Vũ Viện phái tới cũng mặc khôi giáp có đường vân giống vậy.
Đây là lực lượng thủ hộ thành trì nhân loại của hồng liên giới?
Lục Châu chắp tay xoay người nhìn về phía Pháp Hoa. “Ngươi đối chưởng với lão phu chỉ dùng năm phần lực lượng, mà lão phu… chỉ dùng ba phần lực.”
Pháp Hoa nghe vậy, trong lòng kinh hãi không thôi, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Lục Châu điểm mũi chân bay lên không trung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay theo phía sau.
Hơn ngàn tăng nhân Huyết Dương Tự không một ai dám ngăn cản.
Bay đến tầng bình chướng, Lục Châu nâng tay, bàn tay hiện lên kim quang. Đám tăng nhân vội vã triệt tiêu trận văn, mở rộng bình chướng.
Lục Châu rời khỏi Huyết Dương Tự, bay ra khỏi Huyết Dương Sơn.
Đám tăng nhân không cách nào hiểu được, mười hai vị kim cương toạ lập tức tiến về phía Pháp Hoa.
“Phương trượng, đệ tử sẽ thông tri cho Thiên Vũ Viện, người dị tộc xâm lấn, giết tăng nhân Huyết Dương Tự chúng ta. Huyết hải thâm cừu này nhất định phải báo!”
Pháp Hoa nhìn các tăng nhân, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không có lệnh của lão nạp, không ai được phép ra ngoài!”
“A?”
Các tăng nhân ngơ ngác không hiểu. Pháp Hoa chắp tay lại, Nghiệp Hoả xuất hiện cháy rừng rực chiếu rọi khiến đám người hoảng hốt lui lại.
“A di đà phật…”
Nghiệp Hoả mang theo hồng cương bắn về phía thi thể của Tuệ Giác và Tuệ Sinh. Hoả diễm thiêu đốt hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc hai bộ thi thể đã biến mất không còn dấu vết.
Tam đại thủ toạ chỉ còn lại một mình Tuệ Năng. Nếu Tuệ Năng biết được chuyện này… lão nạp thật sự phải khai sát giới sao?
Cùng lúc đó.
Trên một ngọn núi cách Thiên Liễu Quan trăm dặm, Ngu Thượng Nhung tay ôm Trường Sinh Kiếm đứng nhìn đại địa dưới ánh bình minh.
Hắn đã ở trên ngọn núi này ba ngày để vững chắc tu vi cửu diệp.
“Chỉ tăng một trăm năm tuổi thọ?” Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân cỡ nhỏ nhìn chín mảnh liên diệp bay vòng quanh pháp thân. So với bát diệp, pháp thân cửu diệp chỉ tăng số liên diệp và độ cao, còn lại cũng không có gì khác biệt.
Từ miệng Kỷ Phong Hành, Ngu Thượng Nhung biết được trong tu hành giới hồng liên không có đại nạn ngàn năm, từ nhất diệp đến bát diệp đều được tăng một trăm năm tuổi thọ, bát diệp tới cửu diệp tăng hai trăm năm tuổi thọ.
Ngu Thượng Nhung cực kỳ nghi hoặc. Từ khi bắt đầu tu hành, thọ mệnh mà hắn nhận được luôn ít hơn người khác. Phá vỡ đại nạn thọ mệnh, tiến vào tu vi cửu diệp mà hắn cũng chỉ được tăng có một trăm năm.
Nhưng có lẽ vì gặp tình cảnh này quá nhiều lần nên Ngu Thượng Nhung đã quen, tâm cảnh vẫn nhẹ nhõm như thường.
“Ít vẫn còn hơn không.”
Thêm một trăm năm vẫn hơn là không có gì.
Hắn thu hồi pháp thân, nhìn vầng mặt trời đang từ từ nhô lên, ánh sáng rọi xuống rừng cây và đám phi cầm tẩu thú bên dưới, khẽ cười một tiếng: “Hôm nay dùng các ngươi để luyện tập.”
Một kiếm khách ưu tú sau khi gia tăng tu vi sẽ càng chăm chỉ ma luyện kiếm đạo của bản thân để đạt tới độ phối hợp và chưởng khống tu vi hoàn mỹ nhất.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, trong không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh. Đám phi cầm trong cánh rừng bên dưới bắt đầu gặp phải tai ương…
Trong lương đình tại Thiên Liễu Quan.
Vu Vu và Kỷ Phong Hành đứng tựa người vào lan can, dõi mắt nhìn ra quang cảnh trước mắt với vẻ thất vọng.
“Sư huynh, đại ca ca liệu có đến Cửu Trọng Điện cứu người không?” Vu Vu lo lắng hỏi.
Kỷ Phong Hành lắc đầu thở dài. “Ta đã sớm khuyên phải bỏ chạy nhưng bọn họ cứ không chịu nghe, còn lấy cứng chọi cứng. Đại đại ca bây giờ dữ nhiều lành ít, không biết đã chịu khổ bao nhiêu, có khi roi quật, kẹp tay, xăm mình đều phải chịu đủ cả…”
“Huynh đừng làm ta sợ!”
“Hầy, lời Chúc Huyền nói chỉ có thể tin ba phần. Hắn là một tên trưởng lão, có thể quyết định được gì? Đại đại ca là tu hành giả kim liên giới, là người dị tộc. Nếu xui xẻo, có khi… thôi thôi, không nói. Bây giờ ta chỉ lo lắng đại ca vẫn luôn tự hào về kiếm thuật của mình sẽ chạy đến Cửu Trọng Điện chịu chết mới là khổ này!”
Vu Vu khẽ gật đầu đồng tình. “Hay là ta đến Cửu Trọng Điện cầu xin bọn họ?”
“Không được, muội quá coi thường Cửu Trọng Điện rồi. Nơi đó là địa phương ăn thịt người không nhả xương. Đại ca thường xuyên thổi phồng về sư phụ của huynh ấy, cho dù lão nhân gia người đến đây thật thì Cửu Trọng Điện cũng sẽ không nhượng bộ đâu.”
Khi hai người đang trò chuyện thì từ ngọn núi phía xa có một lão giả tóc trắng xoá và hai cô nương trẻ tuổi ngự không bay tới.
Vu Vu tinh mắt nhìn thấy, lập tức chỉ tay lên trời nói: “Lại có người đến!”
Kỷ Phong Hành nhướng mày: “Muội chờ ở đây, để ta đi thông báo cho Quán chủ.”
Kỷ Phong Hành cấp tốc bay vụt lên núi.
Từ lần trước khi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải luận bàn với Quán chủ Hạ Trường Thu, Kỷ Phong Hành đã được thăng cấp làm đệ tử nội môn, bây giờ hắn đã có đủ quyền hạn để tới Trung Chính điện.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đang thảo luận sự tình liên quan đến Phi Tinh Trai, vừa nghe nói có người đến đã kinh hãi đứng bật dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận