Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1113

Ở phía sau, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bên phải bỗng lên tiếng: “Không cần giải thích với hắn, làm xong việc là được rồi.”
“Ừm.” Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đối diện Lục Châu gật đầu rồi vung tay lên. Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm lập tức bị hắc sắc cương khí cuốn tới.
Động tác của hắn quang minh chính đại, tốc độ không nhanh, hắn cố ý lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi trước mặt mọi người.
Khi Mệnh Cách Chi Tâm trôi lơ lửng giữa không trung, Lục Châu đột nhiên phất tay áo. Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm lập tức bay vèo vèo vào tay áo.
Đám Hắc Ngô Vệ, Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lục Châu cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi nói không sai, trên đời này quả thật không có bình đẳng tuyệt đối.”
Không ai biết đằng sau lớp mặt nạ nặng nề kia là biểu tình gì, nhưng từ các khớp ngón tay đang nắm chặt trường kích của Hắc Ngô Vệ có thể nhìn ra hắn đang phát lực.
“Tạm biệt.”
Tên Hắc Ngô Vệ nâng tay lên, một đạo hắc sắc chưởng ấn đánh về phía Lục Châu.
Sáu tên Hắc Ngô Vệ đều lặng lẽ chờ vị lão nhân này bị đánh thành bã vụn. Mấy ngàn tu hành giả nín thở nhìn hắc sắc chưởng ấn, có người tiếc hận, có người lặng lẽ lắc đầu thở dài.
Vụt !
Thân ảnh Lục Châu đột nhiên nhoáng lên, xuất hiện trước mặt tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ, đánh vào lồng ngực hắn một chưởng. Ầm!!
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ bị đánh trở tay không kịp, lồng ngực hõm vào, lưng phù lên, hắn phun máu bay về sau mấy trăm mét.
“Đội trưởng!”
Một tên Hắc Ngô Vệ khác đứng bên trái lập tức vọt đến đỡ lấy tên đội trưởng, dù vậy lực lượng chấn động vẫn khiến cả hai bị đẩy lùi về sau thêm mấy mét mới có thể đứng vững.
Trong mắt tên Hắc Ngô Vệ hiện lên vẻ kinh ngạc vạn phần, mà so với hắn, đám người Mạc Hành Lộ, Huyền Thành Tử và Từng Diễn lại còn kinh hãi hơn nhiều.
Trong lòng bọn hắn đột nhiên xuất hiện một nghi vấn, lão nhân kia là ai? Vì sao lại lợi hại như vậy? Đã lợi hại còn khiêm tốn phân rõ phải trái với bọn hắn làm cái gì?
Một chưởng mà thôi, chỉ là món khai vị. Lục Châu biết rõ muốn lấy một địch sáu là rất khó. Lãng phí thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá vào đám người này sẽ rất đáng tiếc.
Lục Châu nhớ lại trên thư tịch có ghi, Mệnh Cung là nơi khảm Mệnh Cách vào, nếu huỷ đi Mệnh Cung thì Mệnh Cách cũng sẽ bị huỷ theo.
Sáu tên Hắc Ngô Vệ lập tức dàn thành một hàng ngang. Tên đội trưởng bên trái nhẫn nhịn đau đớn trên ngực, gằn giọng nói: “Các hạ là?”
“Lão phu là ai không quan trọng, lão phu chỉ muốn lấy Mệnh Cách Chi Tâm.”
“Hắc Ngô Vệ phụng mệnh làm việc, các hạ cần gì phải khó xử chúng ta?”
“Hay cho một câu khó xử. Sao lúc các ngươi khó xử lão phu lại không nói ra câu này?” Lục Châu khinh thường lắc đầu.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ rốt cuộc cũng nhượng bộ. “Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, lưu lại cho các hạ một viên, Hắc Ngô Vệ mang đi hai viên, thấy thế nào?”
Lục Châu lắc đầu.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ lại nói tiếp: “Thực lực của các hạ hẳn là khai năm Mệnh Cách, những viên Mệnh Cách thú sơ đẳng này đâu có tác dụng gì với ngài.”
Mấy ngàn tu hành giả có mặt tròn mắt nhìn cảnh tượng này. Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn chỉ hận không thể tự tát mình một cái… Ngay cả Hắc Ngô Vệ cũng phải nhún nhường lão nhân này, vậy mà bọn hắn vừa rồi còn muốn chiếm tiện nghi của người ta.
“Lão phu đã nói, lão phu phải lấy đi cả ba viên Mệnh Cách Chi Tâm.” Lục Châu nói.
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên, sáu tên Hắc Ngô Vệ đồng thời gọi ra pháp thân trước mặt mọi người: hai tên bốn Mệnh Cách, bốn tên ba Mệnh Cách.
“Chúng ta không muốn khai chiến, các hạ cần gì phải đem tính mạng đám người này ra đặt cược?” Hắc Ngô Vệ nói.
A? Mấy ngàn tu hành giả đồng loạt lui lại. Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Lục Châu lắc đầu đáp: “Bọn hắn sống hay chết thì liên quan gì đến lão phu?”
Tâm tình ba người Huyền Thành Tử, Mạc Hành Lộ và Từng Diễn chìm vào đáy cốc. Bất kể là bên nào thắng, tam đại tông môn bọn hắn đều không có quả ngon để ăn. Đúng là nghiệp chướng mà!
Sáu tên Hắc Ngô Vệ, sáu toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa… loại lực lượng này đã đủ để càn quét cả kim liên giới và hồng liên giới. Cũng may nội bộ Hắc Tháp nghị hội tồn tại rất nhiều mâu thuẫn nên phiền phức không lớn.
“Các hạ muốn cùng Hắc Tháp nghị hội là địch?” Hắc Ngô Vệ gằn giọng nói.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Ngươi không dám loạn khai sát giới là sợ bị phạt đúng không?”
“Hả?” Hắc Ngô Vệ cả kinh.
“Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này đã là vật trong túi lão phu, các ngươi cho rằng chỉ dựa vào sáu người các ngươi cũng có thể lấy lại được?”
Trong lòng Lục Châu đang tính toán thực lực đôi bên, đối phương có tổng cộng hai mươi Mệnh Cách, dùng thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá chỉ diệt được năm Mệnh Cách, Thái Huyền chi lực không đủ để xử lý mười lăm Mệnh Cách còn lại… Thôi, trước cứ hù doạ bọn hắn đã rồi tính.
“Hắc Tháp nghị hội làm như vậy là đang bảo vệ hồng liên giới.” Hắc Ngô Vệ bào chữa.
“Sống chết có số, phú quý do trời. Ngươi thử hỏi bọn hắn xem có đồng ý để các ngươi bảo hộ không?” Lục Châu chỉ về phía mấy ngàn tu hành giả đang len lén lùi ra xa.
“Hồng liên giới không có năng lực chống cự lại tai nạn này, chỉ mấy con Mệnh Cách thú cấp thấp đã khiến các ngươi chật vật như thế, nếu gặp phải thú vương…”
“Đủ rồi.” Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn. “Lời này lão phu nghe chán rồi.”
Hắc Ngô Vệ đưa mắt nhìn nhau. Mới gặp lần đầu tiên đã bảo nghe chán là thế nào?
“Vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí. Bày trận!” Thân ảnh sáu tên Hắc Ngô Vệ bỗng loé lên, vây Lục Châu vào giữa. Bọn hắn tin rằng sáu đánh một sẽ có hy vọng thủ thắng rất lớn.
Lục Châu nhíu mày: “Lão phu thành toàn cho các ngươi.”
Thân ảnh nhoáng lên, Lục Châu xuất hiện phía sau lưng một tên Hắc Ngô Vệ rồi tung chưởng. Tên Hắc Ngô Vệ lập tức chạy trốn, nhưng hắn không ngờ Lục Châu đã sớm dự đoán được hướng chạy, tiếp tục đuổi theo đánh thêm chưởng nữa.
“Tiểu Ngũ!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận