Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1858: Ngưng tụ Thiên Hồn Châu

Màn đêm phủ xuống, Văn Hương Cốc hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Châu khoanh chân ngồi trong một toà kiến trúc cổ, nhìn quang cảnh xung quanh mà tán thán: “Không hổ là kiến trúc từ thời thượng cổ.”
Trần Phu nói: “Thời thượng cổ còn lưu lại rất nhiều trận pháp và di tích. Chỉ tiếc sau khi đại địa phân tách, rất nhiều thứ đã biến mất, Văn Hương Cốc là một trong những di tích hiếm hoi còn sót lại đến nay.”
Lục Châu nhớ tới Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận mà bốn vị trưởng lão đã từng tu hành trong đó, bèn hỏi: “Nhân loại thời thượng cổ rất cường đại?”
“Thời kỳ thượng cổ, nhân loại chẳng khác gì hung thú, phương thức tu hành rất dã man vì không bị tư tưởng trói buộc. Chỉ cần có thể mạnh lên là thủ đoạn gì cũng dám dùng, thế nên mới càng ngày càng mạnh, mà sức phá hoại cũng rất kinh người.”
Trần Phu đáp, “Dần dà, nhân loại và hung thú có trí tuệ cao mới tạo ra một bộ quy tắc để ước thúc hành vi, bao gồm luân lý, đạo đức… Có thể nói thời kỳ thượng cổ là lúc nhân loại và hung thú dã man nhất, đồng thời cũng huy hoàng nhất.”
“Nếu huy hoàng thì còn áp chế làm gì?” Lục Châu hỏi.
“Huy hoàng không có nghĩa là sống ổn định… Thời điểm đó hoàn cảnh ác liệt, dân chúng lầm than. So với lúc đó thì ta càng ưa thích cuộc sống hiện tại.”
Lục Châu cũng gật đầu. Tựa như thời kỳ đồ đá và xã hội hiện đại vậy.
“Chẳng trách ngươi không muốn thiên hạ đại loạn.”
Trần Phu khẽ ho mấy tiếng, nhìn ra sắc trời bên ngoài rồi nói: “Lần này may có ngươi giúp ta. Ta cũng sẽ cố hết sức để giúp ngươi, trước khi đại hạn đến ta hy vọng có nhiều thánh nhân hiện thế nhất có thể.”
Lục Châu đạm nhiên nhìn hắn, giọng nói ẩn chứa tự tin mãnh liệt: “Tin tưởng lão phu, bọn hắn nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng. Thánh nhân chỉ là mới bắt đầu thôi.”
Trần Phu sửng sốt, mỉm cười nói: “Ta rửa mắt mong chờ.”
Hắn lấy trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Lục Châu: “Ta biết ngươi muốn có phương pháp ngưng tụ Thiên Hồn Châu. Đây là phương pháp của ta, muốn ngưng tụ Thiên Hồn Châu thì không thể nóng vội, cần ít nhất ba tháng, nhiều thì ba năm…”
Lục Châu gật đầu, cất kỹ cuộn giấy.
Trần Phu không nói gì nữa, cùng đạo đồng đang chờ ở bên ngoài rời đi.
Đêm khuya, chờ mọi người đều tiến vào trạng thái nghỉ ngơi hoặc tu luyện, Lục Châu mới gọi ra liên toạ.
“Hai mươi bốn Mệnh Cách, hạn mức cao nhất là hai mươi sáu…”
Hắn quan sát Mệnh Cung, hiện tại muốn khai Mệnh Cách thứ hai mươi lăm thì hơi nóng vội. “Thử ngưng tụ Thiên Hồn Châu xem sao.”
Lục Châu lấy cuộn giấy ra, đọc thuộc lòng phương pháp. Hắn dùng ý niệm điều động nguyên khí trong đan điền khí hải bắt đầu quấn quanh Mệnh Cung.
Bản chất của ngưng tụ Thiên Hồn Châu chính là hoà tất cả Mệnh Cách trong Mệnh Cung thành một thể. Thiên Hồn Châu sẽ có toàn bộ năng lực Mệnh Cách.
Hai mươi bốn Mệnh Cách là thời điểm thích hợp nhất để ngưng tụ Thiên Hồn Châu, sau này cho dù khai thêm nhiều Mệnh Cách cũng sẽ tự động dung hợp với Thiên Hồn Châu.
“Hy vọng không quá gian nan.”
Lục Châu bắt đầu ngưng tụ Thiên Hồn Châu. Xoẹt !
Mệnh Cung vặn vẹo. Các Mệnh Cách bắt đầu phát ra âm thanh rung động. Lục Châu bỗng phát hiện có lực lượng Thiên Tướng đang lưu chuyển giữa các khu vực Mệnh Cách trong khi hắn hoàn toàn không cố ý điều động.
Lực lượng Thiên Tướng bao bọc toàn bộ Mệnh Cách, sau đó triệt tiêu cảm giác đau đớn, khiến cho quá trình ngưng tụ trở nên thuận lợi và êm ả đến kỳ lạ.
Khoảng một canh giờ sau, hai mươi bốn Mệnh Cách đã hoàn toàn ngưng tụ lại một chỗ.
Ông !
Lục Châu cảm giác được trong đan điền khí hải có lực lượng bành trướng, lấp đầy kỳ kinh bát mạch, tu vi hắn tăng cao như thuỷ triều lên!
“Đây là…” Lục Châu kinh ngạc.
Hắn còn nhớ rõ vừa nãy Trần Phu nói muốn ngưng tụ Thiên Hồn Châu cần ít nhất ba tháng, nhiều thì ba năm. Nhưng sao mới một canh giờ mà hắn đã thành công rồi?
Lục Châu cảm ứng biến hoá trong cơ thể, sau khi xác định được mọi thứ vẫn bình ổn, hắn mới thở phào một hơi.
Lúc này ở giữa Mệnh Cung là một vòng tròn to bằng nắm tay, giữa vòng tròn có hai mươi bốn vòng tròn nhỏ đồng tâm, đại biểu cho hai mươi bốn Mệnh Cách.
“Thiên Hồn Châu?”
Ý niệm khẽ động, liên toạ biến mất, chỉ còn lại một viên Thiên Hồn Châu lơ lửng giữa không trung.
Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy Thiên Hồn Châu thì trong đầu Lục Châu lại có một cảm giác quen thuộc, tựa như trước đó hắn đã từng làm thế rồi. Nhưng Lục Châu không quá để ý, lúc trước khi còn sống ở Địa Cầu, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ có cảm giác ‘dejavu’ này.
Khác với Thiên Ngô và Hồng Tiệm, Thiên Hồn Châu của Lục Châu có màu xanh lam như thiểm điện, toả quang hoa như ẩn như hiện, trông giống như một con mắt thần bí mà mở mắt ra là nhìn thấy tinh hà mênh mông.
Hắn thoả mãn cầm Thiên Hồn Châu trong tay, cảm nhận được lực lượng Mệnh Cách ẩn chứa bên trong. Sau khi ngưng tụ, năng lực Mệnh Quan sẽ là gì đây?
“Thử xem nào.”
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trong một mảnh rừng cây không người, tay cầm Thiên Hồn Châu, mặc niệm một tiếng: “Hoả Liên phong bạo.”
Thiên Hồn Châu vù vù rung động, từng đoá hoả diễm kim liên lượn vòng bay ra như pháo hoa nở rộ, chói lọi vô cùng.
Rừng rực…
Chỉ trong giây lát Lục Châu ngây ngẩn ngắm nhìn cảnh tượng hoa lệ này, hoả diễm đã thôn phệ một khoảng rừng phương viên trăm mét!
“Không xong.”
Động tĩnh quá lớn, rất dễ khiến người ngoài chú ý. Lục Châu lập tức thi triển năng lực băng phong, và lực lượng Mệnh Quan thứ hai Thuỷ Liên phong bạo. Lần này ngọn lửa khổng lồ lập tức bị dội tắt.
Lúc này hắn mới hài lòng thu hồi Thiên Hồn Châu. “Xem ra không chỉ gia tăng lực lượng mà năng lực Mệnh Quan mạnh lên nhiều.”
Lục Châu xoay người trở về kiến trúc cổ.
Việc tiếp theo không phải khai Mệnh Cách thứ hai mươi lăm, mà là khai thập nhị diệp. Sau khi khai diệp mới có thể tiếp tục khai Mệnh Cách.
“Hạn mức cao nhất chỉ có 26 Mệnh Cách, lão phu đành phải ký thác hy vọng vào việc khai diệp.”
Ý niệm khẽ động, Thiên Hồn Châu lại hoá thành Mệnh Cung, hình tròn phân chia thành ba mươi sáu hình tam giác, trong đó chỉ có 24 khu vực Mệnh Cách sáng lên.
Mà lúc này, Lục Châu kinh hỉ phát hiện Mệnh Cung đã biến lớn, thậm chí còn dư ra thêm hai khu vực Mệnh Cách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận