Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1450

Tựa như bảo một sinh viên đại học giải toán cộng trừ nhân chia, quả thật là rất nhàm chán.
Phanh phanh phanh…
Đúng lúc này, vài tu hành giả đi được nửa đường đột nhiên bị Cửu Khúc Toàn Trận bắn ra ngoài, té ngã trên mặt đất.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Lại nào!”
Lại có mấy tu hành giả xông vào.
Vừa đi được nửa đường, một cơn gió ngược mãnh liệt như sóng cuốn đẩy đám người ngã trái ngã phải, bay ra khỏi trận pháp.
Lục Châu vừa định rời đi, thấy cảnh này chợt dừng chân, kỳ quái nhìn bọn hắn.
Vừa rồi rõ ràng bọn hắn đang xông trận rất nhẹ nhàng đơn giản, trận pháp đột nhiên ba động, không còn là trận pháp phổ thông như trước.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng bắn ngược càng lúc càng mạnh, rất nhiều tu hành giả còn chưa đi được nửa đường đã bị chấn bay.
“Hừ, thật là tà môn, bình thường nó đâu có như thế?!” Một tu hành giả trẻ tuổi bò dậy nói.
“Đúng là kỳ quái thật, hình như nó mạnh lên rồi.”
Đám tu hành giả trẻ tuổi bắt đầu cẩn thận hơn.
“Các ngươi tu vi bao nhiêu?”
“Ta cửu diệp.”
“Bát diệp.”
“Lục diệp.”
“Thập diệp.” …
Đám người nhao nhao báo ra tu vi của mình.
Điểm huyền diệu của đại trận này không phải ở tu vi hiện tại mà là dựa vào thiên phú và căn cốt của mỗi người để vượt qua sự mất cân bằng trong trận. Chỉ có Thiên Giới Bà Sa mới được nó lựa chọn, cho phép đi tới điểm cuối cùng.
“Ta là Thiên Giới Bà Sa.”
Trong đám người có một trung niên nam tử lên tiếng, hắn nhíu mày nhìn Cửu Khúc Toàn Trận đầy nghi hoặc.
“Bái kiến tiền bối.” Mấy tu hành giả trẻ tuổi vội vàng khom người hành lễ với nam tử kia.
“Ngài cũng bị bắn ra ngoài?”
Trung niên nam tử gật đầu nói: “Trận pháp này hẳn là đã đề cao độ khó… Ta thử lại lần nữa xem sao.”
Đám người nhường ra một lối đi. Trung niên nam tử tung người bay lên.
Bay được nửa đường, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng đàn hồi cực lớn, lập tức gọi ra hắc sắc Tinh Bàn ngăn ở trước thân, đi thêm được mấy trăm mét, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Hình như được rồi!” Đám người vui vẻ reo lên.
Trung niên nam tử rốt cuộc đi được tới điểm cuối cùng, cũng chính là vị trí cây cột đá.
“Tiền bối lợi hại!”
“Thành công rồi!”
Đám tu hành giả trẻ tuổi lộ vẻ sùng bái.
Trung niên nam tử nói: “Chỉ là gia tăng độ khó, phải kháng trụ được lực đàn hồi kia, những cái khác không có gì thay đổi.”
Đám tu hành giả trẻ tuổi gật đầu.
Lục Châu nghi hoặc nhìn trận pháp, thấy nó có vẻ quỷ dị bèn nói: “Lục Thiên Sơn, đây là trận pháp nhà ngươi, sao không vào thử?”
“Lục tiền bối cũng biết đấy, nó quá đơn giản nên khá nhàm chán… Nhưng chuyện này liên quan đến tiên tổ, ta nguyện ý thử một lần.”
Bên cạnh có mấy tu hành giả trẻ tuổi xông tới. “Các vị cũng đến khiêu chiến Cửu Khúc Toàn Trận?”
Lục Thiên Sơn gật đầu nói: “Chỉ là Cửu Khúc Toàn Trận, cần gì phải khiêu chiến.”
Đám người nghe vậy, thầm nghĩ đây hẳn là cao thủ, bèn lễ phép nói: “Vậy mời ngài đi trước…”
Lục Thiên Sơn gọi ra Tinh Bàn.
“Thiên Giới!” Đám người kinh hô.
Hôm nay Thanh Phong Cốc thật sự náo nhiệt, liên tiếp xuất hiện hai vị Thiên Giới Bà Sa.
Lục Thiên Sơn vô cùng thoải mái đi vào trong Cửu Khúc Toàn Trận, vừa đi vừa nói: “Bắt đầu từ giữa trận, người nào có thiên phú và ngộ tính cao sẽ đi rất dễ dàng.”
Quả nhiên, Lục Thiên Sơn đi tới điểm cuối dễ như trở bàn tay.
Trung niên nam tử chắp tay nói: “Không ngờ lại gặp cao thủ ở đây, thất kính, thất kính.”
Lục Thiên Sơn xua tay nói: “Ta nào có phải là cao thủ gì, không đáng nhắc tới.”
Trước mặt Lục Châu, hắn thật sự không dám trang bức tí nào.
Vừa dứt lời, cột đá kia đột nhiên xoay tròn, vù vù rung động.
Lục Thiên Sơn và trung niên nam tử đều giật mình nhìn cột đá. Nó đang xoay tròn càng lúc càng nhanh, không khí lưu động tạo thành một vòng xoáy.
Lực đàn hồi bộc phát, Lục Thiên Sơn và trung niên nam tử đều bị cuốn lấy.
Hai người lập tức gọi ra Tinh Bàn.
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Mau lui lại!”
Đám tu hành giả trẻ tuổi sợ hãi nhìn về phía cột đá. Chỉ có Lục Châu vẫn đứng yên bất động tại chỗ, cảm giác được trận pháp càng lúc càng quỷ dị.
“Huynh đệ, lui về sau đi! Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Một tu hành giả trẻ tuổi dũng cảm đứng chắn trước mặt Lục Châu.
“Ngươi gọi lão phu là huynh đệ?”
Người trẻ tuổi kia vội nói: “Có thể đến đây đều là bằng hữu! Mau lui lại đi!”
Cột đá xoay tròn với tốc độ kinh người.
Lục Thiên Sơn và trung niên nam tử chỉ kiên trì được một lát đã bị lực lượng quỷ dị chấn bay ra ngoài.
“Độ khó lại đề cao rồi?!” Lục Thiên Sơn lảo đảo lui lại.
Trung niên nam tử kinh ngạc nói: “Thời gian trôi qua, trận pháp sẽ càng ngày càng yếu… Đây là lần đầu tiên ta thấy trận pháp biến cường.”
Trên mặt đám tu hành giả trẻ tuổi lộ vẻ uể oải: “Ngay cả hai vị Thiên Giới Bà Sa cũng bị đánh bay, chúng ta càng không có khả năng.”
Trung niên nam tử không từ bỏ, thử xông trận lần nữa, nhưng vừa đi được một phần ba thì đã bị bắn ngược trở về.
Lục Thiên Sơn xoay người nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, Cửu Khúc Toàn Trận chưa bao giờ kỳ quái như vậy. Ngài có muốn đi thử một lần không?”
Đám người kỳ quái không thôi.
“Ngài gọi hắn là tiền bối?”
Lúc này bọn hắn mới ý thức được vị tu hành giả trẻ tuổi kia là cao thủ chân chính, vội vàng khom người hành lễ với Lục Châu.
Người trẻ tuổi đang đứng ngăn trước mặt Lục Châu lập tức xấu hổ không thôi. “Ta… ta…” Hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Lực chú ý của Lục Châu đang đặt vào Cửu Khúc Toàn Trận.
“Tiền bối, mời ngài biểu diễn một chút đi ạ.”
“Đúng đó… chúng ta rất muốn được đại khai nhãn giới.”
Ngay cả Thiên Giới Bà Sa như Lục Thiên Sơn cũng phải cung kính, người này tuyệt đối rất bất phàm, đám tu hành giả trẻ tuổi không khỏi hiếu kỳ.
Lục Châu đi tới bên rìa trận pháp.
Lực lượng này có thể liên quan đến chân nhân, vẫn nên ẩn nấp một chút cho tốt. Thế là hắn lấy ra một tấm Thẻ Ẩn Tàng rồi bóp nát, sau đó tiến vào đại trận.
“Hả?”
Không có cảm giác gì cả.
Lục Châu tiếp tục đi sâu vào trong. Vẫn không có chút cảm giác gì.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lục Châu. “Chẳng lẽ trận pháp lại biến trở lại như ban đầu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận