Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2074: Hỏa thần vs Hỏa Phượng

“Thần quân? Tức là ngang với thánh hung rồi!” Giang Ái Kiếm nói.
Đúng lúc này, phía nam Kim Đình Sơn bỗng xuất hiện rất nhiều tu hành giả. Bọn hắn gọi ra pháp thân ngăn đường Hỏa Phượng.
“Súc sinh, nơi này là Thánh Thiên Các, không phải chỗ để ngươi đến giương oai, mau rời đi!” Có người lớn tiếng quát.
Giang Ái Kiếm thấy vậy cười nói: “Chà, có người thủ hộ Kim Đình Sơn kìa.”
“Trước khác nay khác, hiện tại Ma Thiên Các đã không còn là Ma Thiên Các năm đó.” Chư Hồng Cộng đáp.
Đám tu hành giả lục tục gọi ra pháp thân, có Thiên Giới Bà Sa, cũng có không ít thập nhất diệp.
Phù !
Hỏa Phượng dừng lại giữa không trung, há mồm ra phun đầy hỏa diễm càn quét đám tu hành giả.
“Tránh ra!” Đám tu hành giả chỉ có thể tản ra tứ phía để né tránh.
Hỏa Phượng giang cánh vỗ mấy cái, cuồng phong tàn phá bừa bãi, dù là Thiên Giới Bà Sa cũng bị nó quạt bay. Nhưng Hỏa Phượng có vẻ không định đại khai sát giới, nó nói:
“Nhân loại hèn mọn mau tránh ra!”
“Ngươi dám gây sự ở Thánh Thiên Các, không sợ chết sao?” Có người nói.
Hỏa Phượng lườm hắn một cái: “Bản phượng mà muốn gây sự thì các ngươi đã tan thành tro bụi lâu rồi.”
Đám tu hành giả lộ vẻ khó xử. Bọn hắn có lòng muốn bảo vệ Thánh Thiên Các nhưng thực lực lại quá nhỏ yếu.
“Đều lui ra đi.” Hư ảnh Hỏa thần lóe lên, xuất hiện trước mặt đám tu hành giả.
“Người này là ai?”
“Không rõ.”
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, trên thân Hỏa thần bỗng bốc lên hỏa diễm, ngọn lửa kia chẳng khác gì chân hỏa trên người Hỏa Phượng.
Đám người tròn mắt nghi hoặc, một hỏa nhân có thể phóng ra chân hỏa? Đúng là chưa từng nghe thấy.
Nhìn thấy Hỏa thần, Hỏa Phượng thu hồi hỏa diễm, để lộ bộ lông đỏ rực sáng lóa của mình. “Hỏa thần Lăng Quang?”
Hỏa thần cũng thu hồi hỏa diễm. “Ngươi nhận ra bản thần?”
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Vì sao bản thần không thể ở chỗ này?”
“Ngươi có mục đích gì?”
“Bản thần có thể có mục đích gì được?”
Hai người cứ thế ông nói gà bà nói vịt.
Giang Ái Kiếm và Chư Hồng Cộng đều câm nín.
Hỏa thần lắc đầu thở dài: “Thôi, bản thần không nhiều lời với ngươi. Các chủ Ma Thiên Các cần có tinh huyết của ngươi để luyện hóa kỳ kinh bát mạch cho đồ đệ hắn.”
Hỏa Phượng trừng mắt nói: “Lão già này quả nhiên lại muốn cầu cạnh ta!”
Chư Hồng Cộng bay tới nói: “Ngươi có cho hay là không? Sao nói nhảm nhiều như vậy.”
Hỏa Phượng cao quý chưa từng bị người ta xem thường như thế, lập tức nổi giận nói: “Không cho ngươi đó, làm gì nhau?”
Phù !
Hỏa diễm phóng lên tận trời. Chư Hồng Cộng cũng không nhượng bộ, kim hoàn nở rộ, mười lăm mảnh kim diệp xoay tròn xung quanh hắn.
Đám tu hành giả nhìn thấy kim hoàn đều lộ vẻ chấn kinh.
“Tu hành giả kim liên thập ngũ diệp! Trời ạ!”
“A, thật sự là thập ngũ diệp kìa! Thánh Thiên Các không có gạt chúng ta, trảm liên đều có thể cường đại như vậy. Thập ngũ diệp lại đối kháng được với thánh hung!”
Hỏa Phượng bễ nghễ nhìn Chư Hồng Cộng: “Ngươi muốn tìm chết?”
Chư Hồng Cộng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nên biết sư phụ ta còn đứng ở phía sau!”
Nghe vậy, Hỏa Phượng nhìn về phía Đông Các và lam sắc quang trụ đang phóng thẳng lên trời.
“Vậy thì bảo hắn ra đây.” Hỏa Phượng nói.
Giang Ái Kiếm lắc đầu: “Ngươi phải chờ một lát mới được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi làm vậy đúng là không có lương tâm. Cơ tiền bối nuôi tiểu Hỏa Phượng nhiều năm như vậy, tiểu Hỏa Phượng bây giờ cũng cường đại hơn rất nhiều, lại được khí tức Thái Hư tẩm bổ nên tiền đồ vô hạn. Vậy mà xin ngươi chút tinh huyết ngươi cũng vắt cổ chày ra nước!”
“Ngươi dám vũ nhục ta?” Hỏa Phượng càng thêm tức giận, nó phóng lên tận trời, hỏa diễm bao phủ toàn thân, đôi cánh giang ra.
Soạt !
Cặp cánh dài vạn trượng bao trùm thương khung. Đám người quan chiến ngây ra như phỗng.
Hỏa thần trầm thấp nói: “Đừng có nổi giận vô nghĩa làm gì.”
Hai mắt Hỏa Phượng sáng như thái dương, nhìn chằm chằm vào Hỏa thần nói: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?”
Mâu thuẫn giữa hung thú thường không rõ ràng, thường chỉ là đi ngang nhìn nhau không vừa mắt cũng đã lao vào đánh đấm một trận, huống chi bọn hắn còn thuộc cùng một dòng giống.
Hỏa thần nói: “Bản thần biết ngươi sẽ không chết? Nhưng đừng quên bản thần cũng có thể.”
Đôi bên không ai nhường ai, tình hình trở nên giương cung bạt kiếm.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì động tay động chân?” Chư Hồng Cộng đành lên tiếng hòa giải.
Giang Ái Kiếm cũng nói theo: “Đúng vậy, hai vị đều là cường giả cao cao tại thượng khiến người kính sợ, bây giờ nhiều người nhìn như vậy, đánh nhau sẽ rất mất mặt.”
Hỏa Phượng liếc nhìn đám người quan chiến. Nó thu hồi hỏa diễm, thầm nghĩ đám nhân loại này không xứng được thưởng thức tư thái cường giả của nó.
Đúng lúc này, bên phía Đông Các lại bắn ra quang trụ thứ tư, sóng xung kích tản ra tứ phía khiến đám tu hành giả sợ hãi chạy trốn.
Hỏa thần nhíu mày bay tới Nam Các, đôi cánh xuất hiện ngăn trở sóng xung kích.
Hỏa Phượng cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó. “Nhân loại cường đại.”
“Biết rõ là tốt.” Chư Hồng Cộng gật đầu.
“Giao tiểu Hỏa Phượng ra đây!” Hỏa Phượng đột nhiên nói với Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cau mày mắng: “Ngươi có lầm không vậy? Chúng ta giúp ngươi chiếu cố tiểu Hỏa Phượng, bây giờ ngươi lại hùng hùng hổ hổ hỏi tội đòi con?”
Hỏa Phượng đương nhiên biết rõ đạo lý này, nhưng nó rất chán ghét nhân loại.
“Các ngươi chiếu cố tiểu Hỏa Phượng không phải vì muốn lợi dụng nó hay sao? Nhân loại là đám động vật ham hư vinh lại dối trá, các ngươi cảm thấy cưỡi trên lưng thánh thú thì cao hơn người khác một bậc chứ gì?”
“Chậc, ngươi hiểu biết không ít nhỉ.” Giang Ái Kiếm nói. “Nhưng đây là hai việc khác nhau. Hôm nay Cơ tiền bối gọi ngươi tới, muốn nói đạo lý thì nói với Cơ tiền bối ấy.”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Đông Các.
“Được.” Hỏa Phượng vẫy cánh bay tới, sau đó dừng lại giữa bầu trời Đông Các, nói bằng ngôn ngữ của nhân loại: “Trả tiểu Hỏa Phượng cho ta!”
Ầm ầm!
Thanh âm vừa phát ra, đạo quang trụ thứ năm cũng xuất hiện. Nhưng đạo quang trụ này không bắn lên trời mà xạ kích về phía Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng giật mình vỗ cánh kháng cự lại quang trụ, nhưng quang trụ vẫn bắn thẳng vào cánh nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận