Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 506

Trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ.
Tư Vô Nhai lại lần nữa nhìn thấy bức tranh chữ trên tường kia: Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì.
Hắn khẽ nhíu mày. Mười chữ này luôn khiến cõi lòng hắn không yên ổn. Nét chữ cứng cáp ăn sâu vào mặt gỗ, không mất tám đến mười năm rèn luyện thì không thể nào có công lực thư pháp bậc này.
Lục Châu đi vào chính sảnh, thản nhiên ngồi xuống chờ Tư Vô Nhai chủ động nói chuyện. Là ngươi đến tìm lão phu, lão phu không có gì để nói.
Tư Vô Nhai lại quỳ xuống nói: “Đồ nhi chúc mừng sư phụ tấn thăng cửu diệp.”
Lục Châu nhíu mày nhìn hắn. “Chỉ có thế?” Ý nói, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa nói ra đâu.
Giọng Tư Vô Nhai trở nên run rẩy: “Đồ nhi có nỗi khổ tâm!”
Ngươi có nỗi khổ tâm cái rắm ấy! Lục Châu muốn phát tác nhưng vì muốn giữ gìn hình tượng sư trưởng nên đành ngồi yên bất động.
“Nói đi.”
“Người có còn nhớ vì sao nhị sư huynh rời đi không?”
“Lão phu muốn giết hắn?” Lục Châu đương nhiên còn nhớ lời Ngu Thượng Nhung từng nói. “Chẳng lẽ lão phu cũng muốn giết ngươi?”
Tư Vô Nhai đáp: “Người không muốn giết đồ nhi.”
Vậy ngươi còn khổ tâm cái rắm gì?!
Tư Vô Nhai run rẩy nói: “Người sư phụ muốn giết là nhị sư huynh và đại sư huynh…”
Lục Châu nhíu mày, trong lòng khẽ động. “Tại sao lão phu lại muốn giết bọn hắn?”
Tư Vô Nhai biết sư phụ đã phong ấn những ký ức này vào quả cầu thuỷ tinh, bèn nói: “Người muốn trường thọ, người muốn tấn thăng cửu diệp.”
Câu trả lời này giống y như đúc lời Ngu Thượng Nhung từng nói. Điều này cũng chứng thực Tư Vô Nhai không có nói sai.
“Giết bọn hắn thì có thể trường thọ?” Lục Châu nghiêm túc hỏi lại, chuyện này không đùa được đâu.
Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua bộ văn phòng tứ bảo bút, mực, giấy, nghiên trên bàn. Lục Châu nhìn ra dụng ý của hắn, khẽ phất tay cho phép.
Tư Vô Nhai đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm bút lông lên viết lại tên công pháp của cửu đại đệ tử Ma Thiên Các.
Từ Diên Nhi, Thái Thanh Ngọc Giản.
Tư Vô Nhai, Đại Bi Phú.
Chiêu Nguyệt, Minh Ngọc Công.
Minh Thế Nhân, Thanh Mộc Quyết.
Đoan Mộc Sinh, Thiên Nhất Quyết.
Tư Vô Nhai giơ tờ giấy lên cho Lục Châu xem. “Toàn bộ công pháp đều có liên quan đến thọ mệnh.”
Thái Thanh Ngọc Giản có thể gia tăng tuổi thọ, Đại Bi Phú có thể chuyển âm dương, Minh Ngọc Công giữ gìn thanh xuân, Thanh Mộc Quyết giúp trường thọ như cổ thụ, Thiên Nhất Quyết đồng thọ cùng thiên địa. Đương nhiên trong này có chút khoa trương nhưng điểm chung vẫn là gia tăng thọ mệnh.
Lục Châu hiểu rõ những công pháp này hơn bất kỳ kẻ nào, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ… Cơ Thiên Đạo thu đồ đệ thật sự chỉ vì muốn được trường thọ?
Vậy đám đồ đệ còn lại thì sao?
Tư Vô Nhai tiếp tục nói:
“Lục sư tỷ Diệp Thiên Tâm là Bạch Dân, trong điển tịch có ghi chép lại Bạch Dân có Thừa Hoàng, cưỡi trên lưng nó tăng thọ hai ngàn tuổi.”
“Nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung là người Quân Tử Quốc, thọ mệnh rất ngắn.”
Nói tới đây, hắn đặt lại tờ giấy xuống mặt bàn.
“Lão bát tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương, mỗi khi đề thăng một bậc ắt gặp một kiếp, lục phủ ngũ tạng bị ảnh hưởng, giảm đi năm mươi năm tuổi thọ.”
Nói tới đây, giọng Tư Vô Nhai trở nên rất thấp. Hắn lại lần nữa quỳ xuống đất, chắp tay ôm quyền với Lục Châu, không nói thêm gì nữa.
Lục Châu đã hiểu. Nói đến vậy mà còn nghe không hiểu thì hắn sống trên đời thật uổng phí. Lục Châu cười ha hả nhìn về phía Tư Vô Nhai.
“Ý ngươi là, lão phu bắt các ngươi làm vật thí nghiệm, mưu đồ gia tăng tuổi thọ để bước vào cửu diệp?”
Tư Vô Nhai cúi gằm mặt xuống, trán ép xuống đất, ngầm ý thừa nhận.
Gương mặt già của Lục Châu cứng đờ. Nghiêm túc mà nói thì đây rất có thể là hành vi của Cơ Thiên Đạo.
Hao tổn thọ mệnh cũng được, gia tăng thọ mệnh cũng được, Cơ Thiên Đạo đều là vì muốn nghiên cứu thọ mệnh.
Cho nên… đây chính là nguyên nhân Tư Vô Nhai xui khiến lão bát rời khỏi Ma Thiên Các?
“Vu Chính Hải cũng thế sao?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi đã hứa với đại sư huynh sẽ không tiết lộ bất kỳ chuyện gì về huynh ấy. Xin sư phụ thứ tội!” Tư Vô Nhai nói.
“Ngươi nói nhiều như vậy là muốn nói, lão phu có lỗi với các ngươi?”
Lục Châu đương nhiên sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời Tư Vô Nhai nói. Nếu thật sự là vậy thì vì sao đám đồ đệ này chẳng có lấy một người chết?
Sự tình chắc chắn còn phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều.
“Đồ nhi không dám!” Tư Vô Nhai phủ phục dưới đất.
“Lão phu hỏi lại một lần nữa, tại sao ngươi lại rời khỏi Ma Thiên Các?” Âm thanh Lục Châu trở nên hữu lực.
Bầu không khí trong phòng rất khí thế và uy nghiêm. Toàn thân Tư Vô Nhai run lên, hắn vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Câu hỏi này hắn đã từng trả lời một lần, khi đó hắn nói muốn giúp đại sư huynh chiếm được toàn bộ thiên hạ, đồng thời muốn làm rõ bí mật của hoàng thất.
Rõ ràng là câu trả lời này không đủ mạnh mẽ, cũng rất khó khiến người ta tin tưởng.
Gian phòng yên tĩnh đến mức tai dần ù đi. Lục Châu vẫn thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai.
Ánh mặt trời rọi vào từ bệ cửa sổ, chiếu sáng khắp gian phòng.
Không biết đã qua bao lâu, Tư Vô Nhai mới mở miệng. Giọng hắn khàn khàn, miệng lưỡi khô đắng.
“Trước khi cửu diệp xuất hiện, đồ nhi vẫn cho rằng cái gọi là đại nạn thọ mệnh chẳng qua chỉ là công cụ điều khiển lòng người của hoàng thất mà thôi. Thế nên đồ nhi vào cung làm thái phó. Sư phụ…”
Giọng của hắn trầm xuống. “Người còn nhớ Vĩnh Thọ hoàng đế không?”
Lục Châu không đáp lời. Vĩnh Thọ hoàng đế từng là người quen cũ của hắn. Chỉ là một người sống trong cung, một người nơi giang hồ.
Tư Vô Nhai tiếp tục giải thích: “Nội khố hoàng cung là do một tay Vĩnh Thọ hoàng đế sáng tạo, chỉ có bản thân hoàng đế hoặc người cầm lệnh bài hoàng thất mới có thể tiến vào. Khi Vĩnh Thọ còn tại vị cũng đã từng nghiên cứu về cửu diệp, rất nhiều bí mật đều bị chôn trong nội khố sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà…”
“Lúc đó đồ nhi đã nghĩ… Nếu chân lý thật sự là chân lý thì tại sao hoàng thất lại cứ cố chấp nghiên cứu cửu diệp làm gì? Chẳng lẽ muốn lật đổ chân lý? Cửu diệp rõ ràng là không tồn tại, tại sao lại xuất hiện trong sử sách? Người thắng viết nên lịch sử, rốt cuộc hoàng thất đã ẩn giấu chuyện gì?”
Nghe Tư Vô Nhai không ngừng trình bày, Lục Châu nhíu chặt mày. Nghiệt đồ đúng thật muốn nghiên cứu chuyện này.
Thế nhưng hắn nói thật nhiều, lại vẫn như cũ không nói thẳng vào trọng điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận