Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1855: Không phải bạn thì là địch

Trần Phu bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn vốn cho rằng chỉ cần chém đứt chỗ kết nối thì tịnh đế thanh liên sẽ hoàn toàn tách ra khỏi bí ẩn chi địa. Khi đó sẽ có hai kết quả: hoặc là tịnh đế thanh liên chìm xuống, vĩnh viễn rơi vào địa ngục, hoặc là trôi vào Vô Tận Hải, trở thành một ‘vùng đất thất lạc’ khác như Trọng Minh Sơn.
Thật không ngờ vị trí hiểm yếu đó lại được chữa trị.
Lê Xuân than nhẹ một tiếng: “Đại Đế đích thân đi trừng phạt ngươi, ta cũng bất lực, chỉ có thể giúp ngươi chiếu cố đám đệ tử kia.”
Trần Phu tiếp tục trầm mặc. Cũng chính lúc này, Lục Châu lại lên tiếng: “Chưa chắc bọn hắn chịu đi theo ngươi.”
“Người người đều ngưỡng vọng Thái Hư, sao ngươi biết bọn hắn không nguyện ý?” Lê Xuân nói.
“Có nguyện ý hay không thì ngươi có thể hỏi thử bọn hắn.”
Nghe vậy, Lê Xuân liếc nhìn Lục Châu: “Vào Huyền Giáp Vệ sẽ sống rất tốt, không vất vả bằng lưu lại ở Thu Thủy Sơn. Nếu là người của Đồ Duy điện thì đã chẳng thèm thương lượng với ngươi rồi.”
Lục Châu đứng dậy nói: “Lão phu không cho là vậy.”
Từ lúc ban đầu mới biết đến, hiện tại Lục Châu đối với Thái Hư chỉ có chán ghét vô cùng.
Lê Xuân cười nhạt: “Ngươi có cao kiến gì? Nếu thuyết phục được ta, ta sẽ đi ngay lập tức.”
“Lê đạo thánh đừng tức giận, có chuyện gì thì từ từ thương lượng.” Trần Phu lên tiếng hoà giải.
Lê Xuân tiếp tục nói: “Bao nhiêu người muốn tiến vào Thái Hư mà còn không có cơ hội. Hiện tại Thái Hư đang thiếu nhân thủ, Đồ Duy điện cũng đang mời chào nhân tài khắp nơi, ta sao có thể chậm chân hơn bọn hắn! Mấy năm nay trong cửu liên có đám người cứ liên tục đến Thiên Khải Chi Trụ mong được tán đồng, ta mà tìm được bọn hắn cũng sẽ mang đi hết, mặc kệ bọn hắn là ai cũng không được phép thương lượng!”
“Thật sao?” Lục Châu nhìn Lê Xuân nói, “Thứ này có thuyết phục được ngươi không?”
Lục Châu vươn tay, một khối ngọc bài lấp lánh quang mang xuất hiện. Chính giữa ngọc bài có một chữ triện lớn: Bạch.
“Bạch Đế?!”
Nhìn thấy khối ngọc bài, Lê Xuân nhướng mày, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nhạt nói:
“Thì ra là người của Bạch Đế, chẳng trách lại là thánh nhân.”
Trần Phu cũng không ngờ Lục Châu lại có ngọc bài của Bạch Đế, trong lòng ngập tràn nghi hoặc và kinh ngạc.
Lục Châu thu hồi ngọc bài, trở về chỗ cũ ngồi xuống.
Lê Xuân cũng không còn vẻ ngạo mạn trước đó mà chắp tay hữu lễ: “Trước đây không biết các hạ là người của Bạch Đế, mong thứ lỗi.”
Có thể khiến đám người Đại Uyên Hiến cho phép tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ, thân phận và địa vị của Bạch Đế không cần nói nhiều. Lê Xuân vốn không để Lục Châu vào mắt, nhưng nếu sau lưng hắn là Bạch Đế thì lại khác.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại ngươi còn có ý định mang đệ tử Thu Thủy Sơn đi không?”
Lê Xuân lộ vẻ áy náy nói: “Nếu Bạch Đế đã ra mặt thì chuyện này không cần nhắc lại nữa. Mong các hạ thay ta chuyển lời cho Bạch Đế, nếu có cơ hội mong Bạch Đế đến thăm Huyền Dặc điện một chuyến, Đế Quân nhà ta lúc nào cũng nghênh đón ngài.”
“Lão phu sẽ tự mình chuyển lời.” Lục Châu nói xạo mà mặt không đỏ tim không đập.
Lê Xuân mỉm cười nói: “Tuy ta không đưa đệ tử Thu Thủy Sơn đi nhưng sẽ có người khác làm vậy. Chỉ sợ ngươi trốn được mùng một nhưng không tránh được mười lăm.”
“Người nào?” Trần Phu hỏi.
“Khương Văn Hư.” Lê Xuân đáp, “Ngân Giáp Vệ của hắn hao tổn ba ngàn người trong bí ẩn chi địa, đó là lực lượng trung kiên của Đồ Duy điện, mấy năm nay lập được không ít công lao. Không ngờ lại xui xẻo bị diệt toàn quân. Đồ Duy điện vì muốn bổ sung nhân thủ, e là sẽ không thèm nể mặt Bạch Đế đâu.”
Lục Châu nhớ tới Huyền Giáp Vệ và Ngân Giáp Vệ thường xuyên xung đột bèn hỏi: “Các ngươi đều là người Thái Hư, chẳng lẽ không cùng một bọn?”
Lê Xuân bật cười ha hả: “Đại quy củ thì nhất trí, nhưng lý niệm và phong cách làm việc thì khác biệt. Huyền Dặc điện chúng ta không cho rằng cách hành sự của Ngân Giáp Vệ là đúng.”
Lục Châu nói: “Chẳng lẽ Thái Hư Đại Đế không quản không hỏi chuyện này?”
“Việc thập điện tranh giành địa vị trong Thái Hư đều được Đại Đế cho phép. Chỉ cần không trái với nguyên tắc chung, làm hỏng cân bằng trong thiên địa là được.”
Trần Phu lộ vẻ u sầu, ho khan mấy tiếng: “Chẳng lẽ đó là thiên ý?”
Lê Xuân nói: “Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì có thể bảo bọn hắn tới gia nhập vào Huyền Dặc điện. Niệm tình Bạch Đế, ta sẽ không cưỡng cầu ngươi.”
Nói xong hắn đứng dậy, nhìn ra sắc trời bên ngoài. Kỳ thực lúc đến đây hắn vốn định nghỉ lại một đêm, nhưng thấy nơi này có người của Bạch Đế nên không tiện ở lại, chỉ có thể rời đi.
Vừa đi ra cửa, Lê Xuân bỗng dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Trần Phu, ngươi còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Trần Phu thở dài nói: “Có lẽ tối nay, hoặc là ngày mai…”
“Bị Đại Đế xử lý mà còn chống đỡ được đến hiện tại chắc cũng chỉ có ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại một chuyến. Nhắc ngươi lần cuối, Khương Văn Hư không phải là người tốt đâu.”
Nói xong, Lê Xuân biến mất giữa màn đêm.
Đại điện trở nên yên tĩnh. Trần Phu không biết đang nghĩ gì, cũng không nói chuyện.
Lục Châu nói: “E là Thu Thủy Sơn khó thoát kiếp nạn này.”
“Đại Hàn cũng thế.” Trần Phu thở dài não nề.
Hắn vốn cho rằng có thể mượn lực lượng của Lục Châu để làm lắng lại mâu thuẫn giữa các đồ đệ, khiến bọn hắn nhất trí đối ngoại. Nhưng bây giờ xem ra tình hình đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Trần Phu hỏi: “Rốt cuộc bí ẩn chi địa đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu lão phu không đoán sai, Thiên Khải Chi Trụ đang gặp nguy hiểm.” Lục Châu nói.
Nghe vậy, Trần Phu nhíu mày. Lần trước khi mang Lục Châu đến bí ẩn chi địa, Thiên Khải Chi Trụ trông vẫn còn rất bình thường.
“Lục lão đệ, ý của ngươi là, trời…” Trần Phu ngập ngừng nói, “…Sắp sập rồi?”
“Chỉ là suy đoán.” Lục Châu gật đầu.
Trần Phu đứng lên đi qua đi lại, trong lòng nôn nóng bất an.
Lục Châu bèn nói: “Cần gì phải lo lắng như vậy?”
“Nếu trời sập, đại địa sẽ bị dao động, lần nữa phân tách ra thành thập liên, thập nhất liên… Đến lúc đó vô số sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.” Trần Phu kinh hãi nhớ tới chuyện từng xảy ra 100.000 năm trước, hình ảnh màu máu hiện ra rõ mồn một trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận