Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 556

“À ừm… tứ tiên sinh…” Chu Kỷ Phong bỗng dưng dè dặt bước tới.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
“Viên đan dược kia… không ai cần sao?” Chu Kỷ Phong nuốt nước bọt nói.
“Ngươi muốn không?”
“Đa tạ tứ tiên sinh!” Chu Kỷ Phong vội vàng khom người tạ ơn.
“Bệnh tâm thần, ta có nói sẽ cho ngươi à?” Minh Thế Nhân cầm viên đan dược bước đi.
Chu Kỷ Phong câm nín.
Minh Thế Nhân không đến Đông Các nữa mà quay về Nam Các nghỉ ngơi.
Vừa đi được mấy bước hắn đã trông thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nắm tay đi tới, vừa đi vừa cười cười nói nói.
“Hả? Người mới đến à?”
Minh Thế Nhân tiến tới nghênh đón. “Tiểu sư muội.”
Tiểu Diên Nhi vừa vặn nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, thuận miệng hỏi: “Tứ sư huynh, huynh mang đồ ăn ngon tới cho muội phải không?”
Hải Loa nở nụ cười với Minh Thế Nhân.
“Vị này là?”
“Hải Loa.” Tiểu Diên Nhi đáp.
“Hải Loa?”
Trong lòng Minh Thế Nhân kinh ngạc, hắn đi quanh Hải Loa quan sát một vòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tứ sư huynh… đây là cái gì?”
“Khai Diệp Đan.” Minh Thế Nhân thuận miệng đáp.
“Ta muốn xem thử.”
Minh Thế Nhân đưa Khai Diệp Đan cho Tiểu Diên Nhi rồi đứng một bên tiếp tục đánh giá Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi mở túi ra, trút viên thuốc vào lòng bàn tay để quan sát. Khai Diệp Đan lóng lánh quang mang toả ra hương thơm bốn phía.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khai Diệp Đan, ai nấy đều tò mò chăm chú nhìn nó. Hải Loa cũng bị viên thuốc tròn vo như viên minh châu hấp dẫn.
“Cho cậu nè.” Tiểu Diên Nhi nhét viên thuốc vào lòng bàn tay Hải Loa.
Hải Loa cẩn thận cầm viên thuốc soi dưới ánh mặt trời. Hai tiểu cô nương lại xì xào trò chuyện.
“Có ăn được không?”
“Thì cho cậu ăn mà… ăn như ăn kẹo vậy đó.”
“Nha…”
Hải Loa nhìn viên Khai Diệp Đan toả quang mang, khẽ nuốt nước miếng. Chẳng có đứa trẻ nào nhìn thấy kẹo mà không muốn ăn cả.
Nàng nâng tay đút viên Khai Diệp Đan vào miệng.
Lúc này Minh Thế Nhân mới tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ, thấy bàn tay Hải Loa trống rỗng bèn nghi hoặc hỏi: “Khai Diệp Đan của ta đâu?”
“Ăn rồi.” Hải Loa đáp với vẻ vô tội.
“A?”
“Hơi ngọt, lại có vị mặn. Mà lại còn… hơi nóng.”
Vừa nói xong, Hải Loa nhắm mắt lại, ngất xỉu!
Minh Thế Nhân trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi chấm bay lượn.
Khai Diệp Đan dùng cho tu hành giả đã trảm kim liên phục dụng, có tác dụng kích thích đan điền khí hải sinh ra đại lượng nguyên khí, từ đó tăng khả năng khai diệp.
Mà người từng thử nghiệm sử dụng toàn bộ đều là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Tuy đây là lần đầu Minh Thế Nhân thấy Khai Diệp Đan nhưng hắn vẫn có thường thức cơ bản, loại đan dược này người bình thường không ăn được, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Thấy Hải Loa ngất xỉu, Minh Thế Nhân vội tung chưởng, dùng cương khí bao bọc lấy nàng, một tay phong bế huyệt đạo trên người Hải Loa.
“Tứ sư huynh, Hải Loa làm sao thế?”
Tiểu Diên Nhi rốt cuộc cũng ý thức được Hải Loa xảy ra chuyện, lo lắng hỏi han.
Minh Thế Nhân vốn còn định trách cứ tiểu sư muội một trận, nhưng thấy bộ dạng hoang mang sợ hãi của nàng nên chẳng còn mắng nổi nữa.
“Mau đưa Hải Loa vào trong.”
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi nhanh chóng đưa Hải Loa về gian phòng của Tiểu Diên Nhi ở Nam Các.
Tiểu Diên Nhi vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
Minh Thế Nhân cũng không dám xác định. “Đừng gấp gáp.”
Hắn điều động nguyên khí vào kỳ kinh bát mạch Hải Loa, tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Trong cơ thể Hải Loa xuất hiện dược hiệu cực mạnh đang xao động khắp nơi, càng lúc càng mãnh liệt.
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh, chẳng trách Hải Loa không chịu nổi nên ngất xỉu.
“Thật sự chỉ là người bình thường?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Nếu Hải Loa từng tu hành thì Minh Thế Nhân sẽ có biện pháp để xử lý nguyên khí sinh ra do dược hiệu, dẫn lối chúng tiến vào đan điền khí hải trợ giúp Hải Loa đột phá, chuyển nguy thành an.
Thế nhưng Hải Loa lại là người bình thường, dược hiệu chẳng biết phải truyền đi đâu, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng.
Cứ tiếp tục như vậy thì rất không ổn.
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, huống chi tu hành giả khi phục dụng viên đan dược này đều phải bị tra tấn rất thống khổ, mà bọn họ đều là người đã tôi luyện Thối Thể cảnh, nhục thân vốn đều rất cường đại.
Minh Thế Nhân không nói nhiều, tiếp tục vận chuyển nguyên khí vừa sinh ra.
“Hả?” Minh Thế Nhân đột nhiên cảm giác được toàn bộ nguyên khí đang đổ về đan điền khí hải của Hải Loa.
Điều này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng Hải Loa. Minh Thế Nhân lập tức sử dụng nguyên khí ngăn cản dược hiệu tiến vào đan điền khí hải.
Lúc này, Hải Loa kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng trào ra tia máu.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vội vàng nói: “Tứ sư huynh, ta đi tìm sư phụ! Ta phải đi tìm sư phụ…”
Minh Thế Nhân không ngăn cản, chỉ chuyên tâm bảo hộ Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi chạy đi cầu cứu sư phụ, Minh Thế Nhân toàn lực ứng phó.
Cứu người kỳ thật khó hơn giết người rất nhiều, nhất là những sự tình bất ngờ thế này. Chưa được bao lâu Minh Thế Nhân đã đổ đầy mồ hôi.
Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện ở Nam Các.
Phanh !
Lục Châu vung tay áo, cương khí phá tan cửa phòng rồi nhanh chóng bước vào trong.
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân xấu hổ nói: “Đồ nhi không có cố ý… nàng ăn quá nhanh! Nhưng người yên tâm, nàng sắp ổn định lại rồi!”
Lục Châu nhìn sang Hải Loa, trên mặt nàng lộ vẻ thống khổ, khoé miệng đã ứa máu, toàn thân bốc ra trọc khí.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy tình hình của Hải Loa không lạc quan.
“Tránh ra.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân lập tức lui sang một bên, đưa tay lau mồ hôi trán rồi đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Hắn len lén nhìn Hải Loa, trong lòng run lên, bà cô ơi, đừng xảy ra chuyện nha, ngươi mà có việc chắc sư phụ đánh chết ta mất!
Lục Châu đi tới bên giường, dùng hai ngón tay truyền nguyên khí vào cơ thể Hải Loa, phát hiện kỳ kinh bát mạch nàng cực kỳ hỗn loạn.
Người bình thường chưa từng Thối Thể, đan điền khí hải không có cách nào tiêu thụ nguyên khí và tu vi, kết quả cuối cùng chính là bạo thể mà chết.
Lúc này năm ngón tay Lục Châu toả ra quang mang màu xanh lam, đây chính là thần thông trị liệu Vô Thể Tính Trí.
Thần thông nhập thể, dược hiệu lập tức bị lực lượng cường đại đánh tan. Lục Châu không dùng quá nhiều lực lượng phi phàm, chỉ dám sử dụng một phần nhỏ.
Thế nhưng càng trị liệu, Lục Châu càng phát hiện ra điểm kỳ dị…
Không đúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận