Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 348: Thế nào là ma? (2)

Mạc Ly lảo đảo lui lại, sắc mặt trắng bệch!
Nàng ta không bao giờ ngờ được Cơ lão ma Ma Thiên Các lại mạnh như vậy.
Lục Châu dừng bước, trông hắn lúc này không khác gì một lão đầu phàm nhân đứng giữa đường phố. Tay Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Nếu muốn chết, lão phu không ngại giết thêm mấy người.”
Mạc Ly biết hắn đang mê hoặc nhân tâm liền vội vàng nói: “Ngăn hắn lại, tất cả ngăn hắn lại cho ta!”
Hai mắt Lưu Hoán giận dữ muốn toé lửa, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Trọng thưởng ai mà chẳng thích. Nhưng vấn đề là phải có mạng để tiêu xài, có mạng mới đội được mũ ô sa!
Các binh sĩ lại lui về sau!
“Kẻ lâm trận bỏ chạy sẽ bị xử lý theo quân lệnh!”
Nghe vậy, đám binh sĩ mới thôi lùi bước, lục tục chuẩn bị nhào lên.
Lục Châu khẽ lắc đầu…
“Bệ Ngạn.”
Ngao !
Một tiếng gầm vang vọng khắp Thuận Thiên sơn trang. Bệ Ngạn từ bên ngoài xông thẳng vào!
Oành!
Khi Bệ Ngạn xông vào trong Thập Tuyệt Trận, tường vân dưới chân nó tiêu tán, hạ xuống mặt đất.
“Bệ Ngạn cũng không điều động được nguyên khí?”
Nhưng mà… cho dù không có nguyên khí thì răng nanh và thân hình hung hãn của Bệ Ngạn cũng đủ để phá nát bức tường thịt của đám binh sĩ.
Bệ Ngạn hiểu được ý đồ của chủ nhân, lập tức lao vào giữa đám binh lính trước ánh mắt kinh hoàng của bọn hắn.
Móng vuốt huơ đến đâu, có kẻ bị đánh bay đến đó! Trong lúc nhất thời, đội hình đám binh lính lập tức rối loạn!
“Đây là thứ gì?!”
“Toạ kỵ của Cơ lão ma?”
“Sao lại thế được?”
Lòng người vốn đã bàng hoàng, nay bị Bệ Ngạn xung kích lại càng thêm tan rã.
Mấy trăm tên binh lính không kịp suy nghĩ đã vội vứt vũ khí, bỏ chạy tán loạn khắp nơi.
Lục Châu lười nhác nhìn đám binh lính đang tháo chạy… Bệ Ngạn phi nước đại xông vào, phàm là binh lính nào cản đường đều bị nó hất tung ra ngoài.
Khi chạy đến bên cạnh đám người Minh Thế Nhân, Bệ Ngạn mới dừng lại rồi ngồi xuống, trông uy nghiêm tựa như một vị thần thủ hộ khiến không ai dám đến gần!
“Trời ạ, lão tiền bối, ngài có thứ này sao không gọi nó ra từ sớm, thế thì còn ai dám động vào chúng ta nữa?”
Giang Ái Kiếm vừa tán thán vừa đến gần vuốt ve bộ lông Bệ Ngạn. Bệ Ngạn gầm gừ một tiếng khiến Giang Ái Kiếm sợ hãi rụt tay về.
Tiểu Diên Nhi đi đến bên cạnh Bệ Ngạn, gãi gãi bộ lông um tùm của nó, hả hê nói: “Nó chán ghét ngươi đó!”
“Bảo vệ bọn họ.” Lục Châu hạ lệnh.
Bệ Ngạn nghe lời ngồi yên tại chỗ, không tiếp tục chủ động công kích. Nó biết rõ nguyên khí trong cơ thể bị hạn chế nên muốn giữ lại thực lực.
Mạc Ly sửng sốt.
Lưu Hoán cũng sửng sốt.
Điều này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn hắn.
Tuy vậy, vẫn còn rất nhiều tướng sĩ đứng chắn trước mặt hai người.
Lục Châu vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Hắn đột nhiên cảm thấy những sinh mệnh trước mắt cực kỳ yếu ớt, mỏng manh chẳng khác gì một tờ giấy.
“Lão phu đã nói… trong Thập Tuyệt Trận, lão phu vô địch.”
Mạc Ly cố giấu vẻ không cam lòng, xua tay nói: “Đóng trận lại, mau đi đóng trận lại!”
Giang Ái Kiếm khẽ lắc đầu. “Thập Tuyệt Trận một khi đã mở thì trong vòng nửa canh giờ không thể đóng lại được. Ngươi đã có bản vẽ trong tay còn không biết điều này sao?”
“Sao ngươi lại rành về Thập Tuyệt Trận như vậy?” Mạc Ly nghi ngờ nhìn Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm gãi đầu.
Năm đó khi Cảnh Hoà cung bị thiêu cháy, bọn họ vẫn còn là những thiếu niên ngây ngô… Bây giờ đã qua nhiều năm, vẻ ngoài của ai cũng đều thay đổi rất nhiều.
Huống chi Giang Ái Kiếm lại mang bộ dạng lông bông thiếu nghiêm túc như thế, ai mà ngờ được hắn chính là đương kim tam hoàng tử?
Nhưng mà… những chuyện này không còn quan trọng nữa.
Mạc Ly quay sang nhìn Lục Châu.
Lưu Hoán đứng cạnh Thái hậu, hô lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?... Tứ đệ, bảo người của ngươi lên đi!”
Người của tứ hoàng tử đều là tướng sĩ trấn thủ biên cương, không ai là kẻ nhát gan sợ chết.
Lưu Bỉnh khẽ nhún vai, xoè tay nói: “Hoàng huynh, chuyện này không liên quan đến ta! Người của ta không có bao nhiêu, lại bận bảo vệ ta rồi…”
Nói xong Lưu Bỉnh lập tức quay sang nhìn Lục Châu. “Lão tiền bối, chuyện này không can hệ gì đến ta! Ta chỉ đang bảo vệ mình thôi!”
Lục Châu không thèm nhìn hắn, chỉ chuyên tâm cất bước. Bầu không khí ngột ngạt đến cực hạn.
Mạc Ly và Lưu Hoán gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi!
“Hắc kỵ!” Mạc Ly vừa lui vừa gọi to.
Lúc này trước người nàng ta có bốn vị tướng quân che chở.
Ngay sau đó, toàn quân hắc kỵ từ bên ngoài vọt vào Thuận Thiên Uyển. Đám binh lính không hề ngăn cản vó ngựa hắc kỵ.
Trong lòng Lưu Hoán trở nên ổn định, lập tức ra lệnh: “Hắc kỵ nghe lệnh, phàm là người của Ma Thiên Các đều giết chết bất luận tội!”
Sau khi đoàn quân hắc kỵ xuất hiện, người đi đầu phóng ngựa đến trước mặt Mạc Ly.
“Tránh ra!”
“Phạm Tu Văn tới cứu giá!”
Vừa nghe thấy ba tiếng Phạm Tu Văn, tứ đại tướng quân toàn thân run lên, đứng sang hai bên nhường đường cho hắn.
Phạm Tu Văn nhảy khỏi lưng ngựa bước tới. Mạc Ly cực kỳ vui mừng, nở nụ cười hài lòng.
“Phạm tướng quân tới rất đúng lúc, bản cung…”
Soạt !
“Bản… cung…”
Những người xung quanh đều giật mình quay sang nhìn Mạc Ly.
Đây là tiếng kiếm đâm xuyên bụng.
Nơi đây có rất nhiều tướng sĩ quanh năm ở trên sa trường, rất nhanh bọn họ đã nhận ra âm thanh này.
Ánh mắt mọi người lập tức rời khỏi Lục Châu, nhìn sang Phạm Tu Văn.
Thanh kiếm trong tay Phạm Tu Văn đã đâm xuyên bụng Mạc Ly.
Hai tiếng “Bản cung” kẹt lại trong cổ họng Mạc Ly, chỉ còn lại tiếng khùng khục, toàn thân nàng ta trở nên vô lực.
Con ngươi Mạc Ly từ từ phóng đại… sau đó dần trở nên tan rã.
Mạc Ly chậm rãi cúi đầu nhìn thanh kiếm dính đầy máu tươi đang cắm trong bụng mình.
Máu đã nhuốm đỏ quần áo nàng.
Mạc Ly vốn mặc y phục đỏ rực, nay màu sắc y phục dường như đã hoà làm một thể với tiên huyết.
Con ngươi Mạc Ly vẫn tiếp tục phóng đại, Mạc Ly vẫn đang cố trụ lại! Không thể từ bỏ!
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn cảnh tượng này, bao gồm cả nhị hoàng tử điện hạ Lưu Hoán.
Thủ lĩnh hắc kỵ là do chính tay Mạc Ly nâng đỡ mới lên được chức vị như ngày hôm nay, sao đột nhiên lại ra tay với Mạc Ly?
Trong não hải Lưu Hoán toát ra vô vàn nghi vấn, nhưng toàn bộ đều kẹt lại nơi cổ họng.
Cơn giận của hắn đang bùng cháy!
Kiếm của Phạm Tu Văn đã đâm vào người ái phi của hắn, cũng là cánh tay đắc lực nhất của hắn!
Run rẩy! Phẫn nộ!
Trong lòng Mạc Ly cũng không khá hơn, sinh mệnh của nàng ta đang trôi dần đi… Nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra từ ổ bụng, Mạc Ly theo bản năng khẽ phất tay.
Vốn tưởng rằng sẽ có vu thuật cường đại xuất hiện, nhưng hoá ra lại chẳng có gì. Trong Thập Tuyệt Trận, Mạc Ly cũng chỉ là người bình thường.
Mạc Ly cười giễu một tiếng. Nàng đã quên mất mình cũng đang ở trong Thập Tuyệt Trận.
Lúc này Mạc Ly mới ngẩng đầu nhìn vào gương mặt của Phạm Tu Văn trước mặt. Vẫn là chiếc mặt nạ màu bạc ấy, nhưng bên dưới lại ẩn chứa một đôi mắt đầy sát khí và thù hận…
Khiến toàn thân nàng ta run lên.
“Là… là ngươi?”
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Khi nhìn thấy đôi mắt này, Mạc Ly đã hiểu rõ người trước mắt chính là Phạm Tu Văn thật sự, cũng là kẻ từng đứng đầu Hắc Bảng, Lãnh La.
Lãnh La tốn rất nhiều thời gian mới vào được Hắc kỵ doanh, giết chết Phạm Tu Văn giả mạo, sau đó lại giả thành “Phạm Tu Văn”.
Ha ha, thật là một câu chuyện thú vị, mình lại phải đi giả mạo chính mình.
Thanh âm Lãnh La khàn khàn vang lên. “Đúng vậy. Chính là ta…”
“Phạm Tu Văn!”
“Phạm Tu Văn ngươi thật can đảm, sao ngươi dám làm vậy?”
“Ly phi!”
Trên mặt bốn vị tướng quân đứng hai bên tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Bọn hắn thề sống thề chết bảo vệ Mạc Ly, vậy mà lại để nàng bị người ta đâm chết?
Lãnh La đột nhiên đề cao giọng nói. “Phụng mệnh bệ hạ, tru sát kẻ ngỗ nghịch phạm thượng Mạc Ly… toàn bộ đồng bọn của nàng ta đều bị xử trí!”
Khẩu khí thật lớn!
Các huynh đệ trong Hắc kỵ doanh đi cùng đều ngơ ngơ ngác ngác.
Không phải đã nói từ đầu là khi tiến vào sẽ giết chết tứ hoàng tử và các ma đầu Ma Thiên Các sao? Cớ gì bây giờ lại đột nhiên đổi thành Mạc Ly rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận