Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 868

“Nay ngươi đã thành cửu diệp… Đại Viêm giao cho ngươi toạ trấn.”
“Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Minh Thế Nhân quỳ một gối xuống, cung kính nói.
Lúc này mọi người mới nhìn sang Minh Thế Nhân. Trong lúc bất tri bất giác, Minh Thế Nhân đã trở thành người mạnh nhất Ma Thiên Các chỉ sau Các chủ.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi vừa bước vào cửu diệp, về sau kim liên sẽ lan tràn ra sinh cơ khôi phục sinh mệnh cho ngươi… Đưa tay ra.”
Minh Thế Nhân gật đầu, vươn cổ tay. Lục Châu bắt mạch cho hắn, lòng sinh nghi hoặc.
Số Tư Chi Tâm cung cấp tám trăm năm thọ mệnh, nếu kim liên hấp thu hơn 1.300 năm thọ mệnh thì Minh Thế Nhân phải mất thêm hơn năm trăm năm thọ mệnh mới đúng.
Nhưng hiện tại hắn chỉ mất có bốn trăm năm.
Từ đó có thể suy ra, kim liên hấp thu thọ mệnh không hề cố định mà còn tuỳ vào đối tượng, dao động từ 1.200 đến 1.300 năm.
“Tấn thăng cửu diệp sẽ cung cấp hai trăm năm thọ mệnh, từ nhất diệp đến bát diệp lại được thu về năm mươi năm, tổng cộng ngươi sẽ có sáu trăm năm thọ mệnh.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân vui mừng đáp: “Đa tạ sư phụ đã chỉ rõ.”
Còn may, còn may! Nếu cả đời này hắn phải mang bộ dạng của một ông già như bây giờ thì tâm tình sẽ sụp đổ mất!
“Thì ra có kim liên tấn thăng lên cửu diệp được nhiều chỗ tốt như vậy.” Đoan Mộc Sinh hâm mộ nói.
Tư Vô Nhai lắc đầu giải thích: “Không hẳn vậy, sau khi đột phá cửu diệp thì đại nạn thọ mệnh không còn tồn tại nữa. Hung thú lại có thể cung cấp trái tim sinh mệnh nên tu hành giả đã trảm kim liên có thể thông qua việc đánh giết hung thú để bù đắp lại tuổi thọ. Hai trường phái này đều không có mấy khác biệt.”
Giữ lại kim liên để tấn thăng cửu diệp khó hơn là trảm kim liên, thế nên chỗ tốt nhiều hơn một chút cũng là đương nhiên.
Lục Châu nâng tay, Ly Biệt Câu xuất hiện bay về phía Minh Thế Nhân.
“Vi sư ban thưởng cho ngươi Ly Biệt Câu hoang cấp, ngươi hãy sử dụng cho tốt.”
Minh Thế Nhân tiếp nhận vũ khí rồi quỳ rạp dưới đất hành lễ: “Đồ nhi đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí hoang cấp!”
Mọi người hâm mộ đến mức muốn rơi cả tròng mắt.
Lục Châu còn ba viên Thiểm Diệu Chi Thạch, thăng cấp vũ khí còn được ban thưởng một ngàn điểm công đức, cớ sao không làm. Hiện tại Lục Châu còn đang suy nghĩ xem nên cải tạo vũ khí cho ai trước.
“Ngươi lui xuống đi, trở về củng cố lại tu vi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Mọi người quay sang chắp tay với Minh Thế Nhân.
“Chúc mừng tứ sư đệ.”
“Chúc mừng tứ sư huynh.”
“Chúc mừng tứ tiên sinh.”
Minh Thế Nhân hắng giọng, ưỡn ngực nói: “Đừng khách khí… khụ khụ, con người của ta rất là hiền hoà, nếu các vị muốn xem pháp thân cửu diệp có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Đúng rồi, lúc nãy có phải chưa kịp nhìn thấy rõ ràng phải không? Có cần ta gọi ra pháp thân cho các vị xem lần nữa không?”
Lục Châu nhíu mày mắng: “Làm càn!”
Ngày thường luôn thấy Minh Thế Nhân làm việc rất yên tâm, bây giờ vừa đột phá đã quên mất mình là ai.
“Ách… đồ nhi trở về ngay.” Minh Thế Nhân ỉu xìu quay về phòng.
Tư Vô Nhai khom người nói: “Sư phụ, người định khi nào rời đi?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Ba ngày sau.”
“Vậy đồ nhi đi kiểm tra Không Liễn.”
Lục Châu đưa mắt nhìn đám người Ma Thiên Các… Bây giờ nhìn lại mới thấy, thực lực Ma Thiên Các vẫn còn kém xa.
Nếu có cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả như Pháp Không xuất hiện, Ma Thiên Các e là khó lòng đối phó nổi. Cũng may nơi này có người thông minh như Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân toạ trấn nên sẽ không xảy ra tình trạng hy sinh vô ích. Nhưng những người khác thì…
“Phan Trọng.” Lục Châu điểm danh.
“Có thuộc hạ.” Phan Trọng bước lên một bước, khom người đáp.
“Bản toạ ban thưởng cho ngươi Trảm Mệnh Đao, ngươi hãy sử dụng cho tốt.” Lục Châu phất tay, Trảm Mệnh Đao bay đến trước mặt Phan Trọng.
Toàn thân Phan Trọng run lên, hắn mở to mắt nhìn thanh vũ khí thiên giai trước mặt mình, sau đó vội vàng kích động quỳ xuống:
“Phan Trọng tạ ơn Các chủ ban thưởng vũ khí thiên giai!”
Phan Trọng nhận lấy Trảm Mệnh Đao, nhỏ máu nhận chủ.
[Ting ! Trảm Mệnh Đao nhận chủ thành công, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
“Chu Kỷ Phong, bản toạ ban thưởng cho ngươi Lăng Hư Kiếm, ngươi hãy sử dụng cho tốt.” Lục Châu lại phất tay.
Lăng Hư? Vũ khí siêu thiên giai?
Chu Kỷ Phong được điểm danh, toàn thân giật bắn như điện xẹt, lập tức mừng rỡ như điên quỳ xuống đất: “Tạ ơn Các chủ ban thưởng vũ khí!”
“Lăng Hư hiện nay là vũ khí thiên giai, hồng sắc phù văn đã bị tổn hại nên không còn là siêu thiên giai nữa. Các ngươi nhất định không được có lòng ganh đua so sánh.” Lục Châu nói rõ từng câu từng chữ.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng dù rất hâm hộ mười vị đệ tử Ma Thiên Các nhưng bọn hắn đều không có lòng mơ ước, hy vọng xa vời. Nay được ban thưởng cho vũ khí thiên giai đã là hạnh phúc lâng lâng, nào dám có lòng ganh đua so sánh?
Chu Kỷ Phong cung kính tiếp nhận Lăng Hư Kiếm, kích động tới mức nói năng lộn xộn:
“Đa tạ Các chủ, thuộc hạ nhất định sẽ tận tuỵ vì Ma Thiên Các đến khi chết mới thôi.”
Độ trung thành của hai người đều gia tăng 10%. Kể từ đó, độ trung thành của thế hệ trẻ tuổi đều ổn định ở mức trên 80%.
Lục Châu nhìn về phía bốn người Lão Niên Các. Ánh mắt mọi người đều nhìn theo, thầm nghĩ hôm nay Các chủ bị làm sao mà lại ban thưởng nhiều vũ khí như vậy.
“Lãnh La.” Lục Châu tiếp tục gọi tên.
Lãnh La không có khoa trương như đám người trẻ tuổi. Trong quá khứ hắn cũng từng sử dụng vũ khí, có khi chiến không được hắn sẽ quay đầu bỏ chạy. Kiến thức và lịch duyệt phong phú khiến hắn rất ít khi hoảng hốt.
Lục Châu nhìn lại những vũ khí mình đang sở hữu: Vị Danh, Ngọc Phất Trần, Vô Cấu Chi Nhận, Phán Quan Bút, Cửu Huyền Cầm.
Vị Danh đương nhiên không có khả năng cho người khác, Ngọc Phất Trần thích hợp với người tu Phật môn hoặc Đạo môn, với tính tình Lãnh La sẽ không tiếp nhận vật này.
Phán Quan Bút thích hợp với Nho môn, phối hợp với phác hoạ tự phù sẽ mang lại hiệu quả kinh người.
Cửu Huyền Cầm? Đây là vũ khí của vị nữ tử họ Lạc, cũng chính là Lạc Thời Âm. Vũ khí này rất thích hợp cho Hải Loa sử dụng, hơn nữa Lãnh La cũng không am hiểu đánh đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận