Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1533

Đám thanh bào tu hành giả không thể không xoay người lại đánh giá Ngu Thượng Nhung.
Bọn hắn phát hiện Ngu Thượng Nhung cũng mặc thanh bào, mà thái độ cũng ôn hòa hữu lễ, nên ai nấy đều có vẻ hơi thả lỏng rồi bay về phía Lục Châu.
Để bảo đảm không có sơ suất, đồng thời cân nhắc đến Thiên Khải Chi Trụ, đầu tiên Lục Châu dùng Thẻ Ẩn Tàng để ẩn tàng lam pháp thân, sau đó lấy Thái Hư Kính ra.
Bề ngoài của Lục Châu lúc này là một nam tử tuấn lãng rất có khí khái nam nhân thành thục, không cần phải ngụy trang.
Lực lượng thiên tướng bám vào Thái Hư Kính, quang mang đảo qua kia mấy vị thanh bào kiếm khách.
Hơn mười người này đều là Thiên Giới Bà Sa chưa vượt qua một Mệnh Quan...
Với tu vi này, đặt ở toàn bộ tu hành giới cũng được xem là cao thủ, là nhân tài hiếm có. Nhưng đặt ở vùng đất dữ như Ngung Trung thì lại không đáng được chú ý.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi đến từ đâu?"
Một người trong đó ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bễ nghễ, cao ngạo vô cùng của Lục Ngô, trong lòng không khỏi sợ hãi, bèn rụt rè hồi đáp:
"Tiền, tiền bối… ta, chúng ta đến từ hoàng cung Đại, Đại Cầm …"
Mới nói một câu mà trán người này đã ướt đẫm mồ hôi.
"Đại Cầm vương thất?" Khổng Văn hỏi, "Tứ đại chân nhân có đồng ý chưa?"
Người kia run rẩy nói: “Mất, mất cân bằng xuất hiện, hiện giờ tứ đại chân, chân nhân… đều quản, quản không được, vì vậy chúng ta, chúng ta đến thử vận may! Mong, mong các vị tiền bối tha, tha cho!"
Nhan Chân Lạc lắc đầu nói: "Người chết vì tiền chim chết vì ăn, với chút thực lực đó của các ngươi mà cũng dám đến gần Thiên Khải Chi Trụ?"
"Không đến cũng là tôi chết… đây là mệnh lệnh của thượng cấp, chúng ta… chúng ta không dám trái lệnh!" Người kia thấp giọng trả lời.
"Thiên Khải Chi Trụ có đến mười cái, tại sao lại chọn nơi này?" Khổng Văn hỏi.
Nơi này là Ngung Trung, xét về vị trí thì khoảng cách từ thanh liên giới đến Ngung Trung rất xa.
"Chúng ta, chúng ta chỉ là muốn tránh khỏi… tránh khỏi chân nhân mà thôi!" Người kia không ngừng lau mồ hôi.
Gâu gâu gâu...
Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ lướt xuống nói: "Đám người ngu ngốc này, thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mặc kệ là chỗ nào cũng đều không phải là nơi các ngươi nên đến."
"Vâng vâng vâng." Người kia không dám phản bác.
"Thủ lĩnh của các ngươi là ai?" Minh Thế Nhân hỏi.
"Triệu... Triệu công tử."
"Triệu công tử? Hẳn là cũng ngu ngốc như các ngươi, hắn hiện tại ở đâu? Cùng hắn chịu chết, chi bằng để ta chấm dứt các ngươi trước." Minh Thế Nhân xoè tay, Ly Biệt Câu xuất hiện lấp lóe hàn quang.
Đám thanh bào tu hành giả cảm nhận được một cỗ sát khí đến từ Minh Thế Nhân, lập tức bị doạ đến mức lui về sau mấy bước, liên tục cầu xin tha thứ.
Minh Thế Nhân nở nụ cười nói: "Có gan tới Ngung Trung mà chỉ thế này đã sợ rồi sao?"
"Lão tứ." Lục Châu hờ hững mở miệng.
Minh Thế Nhân thu lại nụ cười lạnh, không dám tiếp tục nói nữa.
Lục Châu rời khỏi lưng Lục Ngô, lăng không quan sát rồi nói: "Dẫn đường."
"Dẫn… dẫn đường?"
"Bớt có phí lời, bảo ngươi dẫn đường đến gặp Triệu công tử." Minh Thế Nhân nói.
"Vâng vâng vâng..."
Thanh bào tu hành giả dẫn đám người Ma Thiên Các lao đi giữa rừng.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi lóe lên, bay tới bên cạnh Minh Thế Nhân, cười ha hả hỏi: "Tứ sư huynh, huynh làm gì mà hung hăng với bọn hắn vậy?"
Minh Thế Nhân cười nói: "Đối đãi với đám người này, phải hung dữ mới được."
"Ồ."
Tiểu Diên Nhi gật đầu, dù là nàng cảm thấy lý do này có chút gượng gạo nhưng cũng không hỏi nhiều.
Không bao lâu sau, đám người Ma Thiên Các đi tới một vách đá dựng đứng, xung quanh có rừng cây yểm hộ, địa thế cao, tầm nhìn khoáng đạt, vừa hay có thể nhìn rõ toàn cảnh Thiên Khải Chi Trụ.
Một vị nam tử mặc áo gấm trông về phía xa.
"Công tử, người của chúng ta trở về rồi."
Nam tử mặc áo gấm xoay người, nhìn đám người thanh liên giới chậm rãi bay giữa những cây cổ thụ cao ngất, vẻ mặt đang bình tĩnh bỗng nhíu lại. Không chỉ có người của hắn trở về mà còn có rất nhiều người xa lạ đi theo, có vẻ như lai lịch cũng không nhỏ.
Vù vù.
Mấy thanh bào tu hành giả quỳ xuống đất hô: "Triệu công tử."
Nam tử không để ý đến đám thủ hạ kia mà tiếp tục dò xét đám người Ma Thiên Các, cho đến khi Lục Châu mở miệng nói:
"Ngươi tên gì?"
Nam tử mặc áo gấm không sợ hãi như trong tưởng tượng của mọi người mà nở nụ cười nhạt, chắp tay nói với Lục Châu:
"Tại hạ Triệu Dục, là người trong vương thất Đại Cầm."
Luật rừng nói cho hắn biết, chỉ có thành thật đáp lời người này mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Chuyện giết người đoạt bảo bên trong Ngung Trung quá phổ biến, nếu không rõ tỏ rõ thân phận thì chết càng nhanh.
Ai ngờ !
Vèo!
Một đạo hàn quang bay ra đánh về phía cổ Triệu Dục.
Sắc mặt Triệu Dục đầy kinh hãi, hư ảnh lóe lên lui lại mấy bước. Tinh Bàn xuất hiện đánh lui hàn quang, cương khí hộ thể bắn ra tứ phía. Phanh phanh phanh.. ngăn trở tất cả đòn tấn công.
Hàn quang bay về giữa rừng.
Đám người Triệu Dục khó hiểu, nhìn về phía những kẻ lạ mặt với vẻ kỳ quái.
Vách đá yên tĩnh trở lại, Triệu Dục cũng không ngờ đối thủ nói ra tay liền ra tay như vậy.
Lục Châu cũng nhíu mày.
Việc xuất thủ không phải ý của hắn.
Lục Châu trầm giọng, chậm rãi nói: "Lui ra."
Gâu gâu gâu...
Cùng Kỳ cõng Minh Thế Nhân bay đến trước mặt.
Minh Thế Nhân thành thật quỳ xuống nói: "Sư phụ, không cần nói nhảm với loại người này, trực tiếp giết chết là được."
Đám người càng thêm khó hiểu.
Phong cách hành sự của lão tứ, mọi người đều hiểu rất rõ. Tuy hắn không phải đại thiện nhân nhưng cũng không đến nỗi sát ý nặng nề như hôm nay.
Vẻ mặt Lục Châu khẽ động, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Thế Nhân nói: "Ngươi biết người này?"
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Dục, đáp nhanh: "Không biết."
Triệu Dục nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên... Hắn cũng đâu có biết Minh Thế Nhân.
Lục Châu nói: "Đã không biết thì càng không được làm ẩu."
Minh Thế Nhân cúi người nói: "Vâng. Đồ nhi biết sai."
"Lui ra đi."
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn lui sang một bên.
Đám người đồng loạt nhìn Minh Thế Nhân rồi cấp tốc dời mắt đi.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng, nói với Triệu Dục: "Sư đệ này của ta từ trước đến nay đều rất ngang bướng. Nếu có chỗ nào va chạm, mong các hạ thứ lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận