Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1055

“Đừng hỏi ta, ta vốn không dùng tới não!” Chư Hồng Cộng đáp, “Ta còn đang muốn hỏi ông đây, ông không có việc gì thì chạy đến tấn công hải thú làm gì?”
Gió biển thét gào thổi qua bên tai.
“Con hải thú đó là vương giả. Nó sẽ dẫn theo vô số hải thú đến xâm nhập lục địa. Ta phụng mệnh đi chặn đường giết nó.” Lục Ly nói.
“Ồ.” Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên. “Bắt giặt trước phải bắt vua, lợi hại.”
“Chỉ là ta không ngờ được lực lượng của hải thú lại mạnh đến thế. Khụ khụ… ta thiêu đốt khí hải mà suýt chút nữa không giết được nó.”
“Ông cho ta trái tim sinh mệnh chính là của con hải thú vương giả đó?”
“Đúng vậy. Nó không chỉ là hải thú chi vương mà còn là một Mệnh Cách thú.” Lục Ly đáp.
“Mệnh Cách thú?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi.
“Sau khi tu hành giả tấn thăng thập diệp, Mệnh Cách thú sẽ cung cấp Mệnh Cách Chi Tâm để tu hành giả ngưng tụ ra Thiên Giới Bà Sa.”
“Thứ quý giá như vậy sao ông lại đưa cho ta?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói.
“Mệnh Cách thú đối với ta không còn tác dụng…” Lục Ly thở dài, không giải thích nữa.
“Ông đã nói, còn sống sẽ còn hy vọng.” Chư Hồng Cộng vỗ vỗ ngực, “Nên ông yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ông rời khỏi Vô Tận Hải!”
Lúc này, ấn ký trên trán Đương Khang cũng sáng lên.
“Ấn ký.” Lục Ly nhắc nhở.
“Tốt lắm.” Chư Hồng Cộng vỗ vỗ vào lưng Đương Khang. “Anh bạn, mệt mỏi thì kêu lên cho ta biết nhé.”
Đương Khang ngay lập tức ụt ịt mấy tiếng.
Chư Hồng Cộng câm nín.
Lục Ly nhìn nó rồi nói: “Tu hành giả đạt tới Nguyên Thần cảnh có thể không ăn không uống trong một thời gian dài. Con hung thú này đang ở thời kỳ thiếu niên, hẳn là đã đói đến mệt lử. Nếu ngươi không tiếc thì có thể bức ra một phần sinh cơ trong Mệnh Cách Chi Tâm cho nó ăn.”
“Còn có thể làm như vậy?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc lấy Mệnh Cách Chi Tâm ra. Viên Mệnh Cách Chi Tâm toả ra quang mang trong suốt như trân châu mã não.
“Tiền bối làm giúp ta đi.” Chư Hồng Cộng đưa cho Lục Ly.
Lục Ly ho khan mấy tiếng, khẽ lắc đầu.
Chư Hồng Cộng xấu hổ cười, suýt chút đã quên người ta vừa thiêu đốt khí hải, đến nay vẫn còn để lại di chứng. Nếu không được cứu chữa kịp thời thì sau này sẽ trở thành phế nhân.
Lục Ly lên tiếng chỉ dẫn: “Đặt Mệnh Cách Chi Tâm lên lưng nó rồi dùng nguyên khí bức năng lượng sinh cơ ra.”
“Được.”
Chư Hồng Cộng làm theo hướng dẫn, đơn chưởng đẩy ra, một cỗ khí tức sinh mệnh xuất hiện.
Đương Khang hiểu ý, lập tức hấp thu năng lượng kia. Khoảng một khắc đồng hồ sau, Lục Ly nói: “Được rồi. Thể trạng không lớn, dùng năng lượng của một trăm năm tuổi thọ là đủ.”
“Có thế mà đã hết trăm năm rồi?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc.
“Viên Mệnh Cách Chi Tâm này có thể cung cấp hai ngàn năm tuổi thọ.” Lục Ly bình tĩnh giải thích, “Chờ đến khi ngươi tấn thăng thập diệp, có thể dùng nó để khai Mệnh Cách, ngưng tụ pháp thân Thiên Giới Bà Sa.”
“Ta á?” Chư Hồng Cộng chỉ tay vào mặt mình với giọng điệu không mấy tin tưởng. Ta có nghe lầm không đó?
Lục Ly chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, tiền đồ sau này sẽ vượt xa ta.”
“Thái Hư?”
“Ngươi đúng là chẳng biết gì về bản thân mình cả.” Lục Ly nói.
Chư Hồng Cộng hắng giọng một tiếng, thẳng lưng ưỡn ngực, mỉm cười nói: “Không ngờ tiền bối không chỉ tu vi cao mà còn nói chuyện rất chân thành. Ta rất thích loại người như tiền bối đó.”
Lục Ly câm nín.
Liếc nhìn Chư Hồng Cộng một cái, Lục Ly lại cất tiếng giải thích: “Nghe nói những người từng đến Thái Hư đều có khả năng thu hoạch được kỳ ngộ là khí tức Thái Hư. Loại người này thông thường đều là đối tượng được các đại tông môn tranh đoạt. Người có khí tức Thái Hư có thể mở ra ít nhất tám Mệnh Cách.”
Dù sao lênh đênh trên biển cũng không có việc gì làm, thấy Chư Hồng Cộng cái gì cũng không biết, Lục Ly không ngại dạy dỗ hắn một phen.
“Ta chưa từng đến Thái Hư mà!” Chư Hồng Cộng nói.
“Ta cũng chỉ biết về Thái Hư có bấy nhiêu mà thôi.” Lục Ly nhún vai.
Chư Hồng Cộng gật gật đầu: “Nhưng cho đến bây giờ ta cũng chưa hề mơ tưởng tới Thiên Giới Bà Sa, chỉ cần đạt tới cửu diệp là ta vừa lòng thoả ý rồi.”
Mí mắt Lục Ly không khỏi giựt giựt liên hồi.
Ông !
Đúng lúc này, ấn ký trên trán Đương Khang lại sáng lên lần nữa.
“Tiền bối!” Chư Hồng Cộng hô lên.
Sau khi hấp thu một phần năng lượng sinh cơ, tốc độ và khí lực của Đương Khang đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Lục Ly nhìn ấn ký, thản nhiên nói: “Hẳn là lục địa đang ở cách đây không xa.”
Chư Hồng Cộng mừng rỡ vô cùng, vội hạ lệnh: “Đương Khang, tăng tốc nào!”
Hai người một heo lập tức bắn vọt về phía trước, chỉ trong chớp mắt thân ảnh đã biến mất.
Tuy rằng ấn ký dự báo đất liền không còn xa, nhưng hai người vẫn phải phi hành trên Vô Tận Hải gần một tuần trời.
Sáng ngày thứ sáu.
Khi mặt trời dâng cao, trước mặt bọn họ rốt cuộc cũng xuất hiện đường duyên hải.
Đương Khang kêu lên mấy tiếng ụt ịt. Chư Hồng Cộng giật mình đưa tay lên dụi dụi mắt rồi hét lên:
“Đến, đến nơi rồi! Tiền bối, chúng ta được cứu rồi!”
Biểu tình của Lục Ly vẫn bình tĩnh không hề dao động. Chốc lát sau, hai người cũng tới bờ biển.
Trên bờ biển không có một bóng người, bốn phía đều là đại thụ chọc trời, chỉ có một ít loài chim biển đang bay lượn, trong rừng cây có không ít phi cầm tẩu thú, ngoài ra không còn gì khác.
Hai người đáp xuống đất. Chư Hồng Cộng ngã nhào xuống bờ cát, ngửa mặt lên trời hít lấy hít để.
Thân là cường giả khai năm Mệnh Cách, Lục Ly cũng ngồi xuống bãi cát, cảm khái nhìn bốn phía, nhưng thái độ của hắn bình tĩnh hơn Chư Hồng Cộng rất nhiều.
Hai người nghỉ ngơi trọn vẹn nửa canh giờ.
Lúc này Chư Hồng Cộng mới bò dậy nhìn về phía rừng cây u tĩnh.
“Tiền bối cẩn thận, hồng liên giới nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Chúng ta nên nhanh chóng tìm tới sư phụ ta, y thuật của lão nhân gia người rất cao minh, nhất định có thể trị liệu khí hải cho ông.”
Lục Ly không nói gì, chỉ đứng dậy phủi phủi cát.
“Đây rốt cuộc là đâu nhỉ?” Chư Hồng Cộng khẽ lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận