Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1880: Minh Ban đại thần quân

Ầm! Chưởng ấn dùng thế như lôi đình xuyên thủng lồng ngực Minh Đức trưởng lão.
Minh Đức trưởng lão thổ huyết, trong mắt cũng đều là máu, toàn thân văng ra xa trăm mét, nguyên khí phong bạo phát tiết ra bốn phía. Điều này nghĩa là hắn đã hao tổn Mệnh Cách.
Hư ảnh Khâm Nguyên loé lên, lại lần nữa đi đến trước mặt Minh Đức nói: "Rất lâu rồi không nếm tư vị của đạo thánh."
Lại một chưởng ấn bay ra, sắc mặt Minh Đức trưởng lão xám như tro tàn.
Nhưng chưởng ấn vừa bay tới trước ngực Minh Đức trưởng lão đột nhiên cứng lại, không cách nào tiến thêm một chút.
"Hả?" Khâm Nguyên lộ vẻ nghi hoặc.
Hai tay Minh Đức trưởng lão cũng đang vươn ra phòng thủ, hắn cũng rất kỳ quái vì sao chính mình không bị đánh bay.
Trước ngực Minh Đức trưởng lão bỗng loé lên một đoàn hắc quang ngăn trở đòn tấn công của Khâm Nguyên. Sau đó hắc quang xé rách không gian, thôn phệ toàn bộ chưởng ấn rồi biến mất.
Lúc này đám người mới chú ý thấy, trên không trung xuất hiện một đôi cánh trắng toả ra quang mang thần thánh. Một tộc nhân Vũ tộc ưu nhã cao quý từ trên chín tầng mây từ từ đáp xuống.
Đó là một nam tử có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trên trán tản ra quang mang, đôi mắt và mái tóc phát sáng, thậm chí ngay cả lông mi cũng toả ra quang hoa nhàn nhạt. Trừ đôi cánh ra, toàn thân hắn chẳng khác gì một nhân loại, gương mặt tuấn dật, ánh mắt khiếp người.
Khi Minh Đức nhìn thấy cặp cánh kia, hắn biết mình được cứu rồi.
Minh Đức hưng phấn nhìn lên không trung, toàn bộ tu hành giả Đại Hàn cũng ngẩn người nhìn vị cao thủ Vũ tộc có dung nhan đến nữ nhân cũng phải đố kỵ này.
Hắn đứng lơ lửng giữa không trung, dễ dàng hóa giải các đòn tấn công của Khâm Nguyên, vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống. Mấy giây sau hắn mới đạm mạc mở miệng:
"Thánh hung từ đâu tới, mau nhận lấy cái chết!"
Nam tử Vũ tộc đánh ra một chưởng. Chưởng ấn vạch phá không gian, mang theo quy tắc không gian cường đại và lực lượng trói buộc bao phủ Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên cau mày vỗ cánh với tần số cao, ý đồ ngăn trở một chiêu này. Đáng tiếc chưởng ấn ẩn chứa đạo lực lượng bỏ qua mọi vật cản, chuẩn xác đánh thẳng vào người Khâm Nguyên.
Oanh!
Hai cánh Khâm Nguyên khép lại, toàn thân bay ngược ra xa đến ngàn mét.
Khâm Nguyên khó chịu vô cùng, nó nhìn chằm chằm vào nam tử Vũ tộc có đôi cánh trắng kia, trong lòng biết rõ hôm nay mình gặp phải cao thủ rồi.
Một cao thủ cảnh giới Chí Tôn.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Châu tận mắt nhìn thấy Chí Tôn nửa người nửa thú. Song phương nhìn nhau thật lâu.
Minh Đức trưởng lão có được thời gian thở dốc, cố gắng sửa sang hình tượng, nhẫn nhịn đau đớn toàn thân mà khom người hành lễ: "Bái kiến Minh Ban đại thần quân."
"Đại thần quân?" Khâm Nguyên giật mình lui về sau mấy chục mét.
Chí Tôn chia thành ba đẳng: tiểu Chí Tôn, đại Chí Tôn và thiên Chí Tôn. Mỗi một đẳng đối ứng với một danh xưng: thần quân, đế quân, đế hoàng hay còn gọi là Đại Đế, mỗi một danh xưng cũng có phân chia lớn nhỏ.
Minh Ban đại thần quân không quay đầu nhìn Minh Đức mà thản nhiên nói: "Ngươi triệu hoán bản thần quân, không biết là có việc gì?"
Minh Đức trưởng lão giải thích:
"Đây là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên. Nó cản trở Vũ tộc làm việc, đánh giết mười tộc nhân Vũ tộc chúng ta."
Trong mắt Minh Ban đại thần quân toả ra hàn quang khiếp người, ngạo nghễ nói: "Chỉ là Khâm Nguyên tộc mà cũng dám khiêu khích Vũ tộc?"
Khâm Nguyên câm nín.
Hắn không biết phải nói gì, có chút lo âu nhìn về phía Lục Châu, không rõ Ma Thần đại nhân có phương pháp nào để giải quyết nan đề trước mắt không.
Nhưng nó lại phát hiện biểu tình trên mặt Lục Châu có vẻ hồ nghi, không nói một lời cũng không có ý niệm trốn chạy, giống như là bị dọa sợ.
Minh Đức trưởng lão chỉ vào Khâm Nguyên nói: "Mong Minh Ban đại thần quân lấy lại công đạo cho những tộc nhân đã chết."
Minh Ban thu hồi đôi cánh, quang hoa đầy trời tiêu tán, lãnh đạm nhìn Khâm Nguyên. Tay phải khẽ nhấc lên vung về phía trước.
Vù !
Một đạo bạch quang vạch phá không gian, trong khoảnh khắc hoá thành hình lợi nhận vọt tới trước mặt Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên biến sắc, hai cánh rung động ra sức né tránh một kích này, nhưng đạo bạch quang kia vừa bay ra xa lại đột ngột vòng trở về!
Xoẹt!
Không gian bị khóa chặt. Khâm Nguyên cực kỳ hoảng sợ, đôi cánh cấp tốc mở rộng, toàn thân hoá thành bản thể ong mật bắn ra vũ khí mảnh như kim châm! Kim châm đâm rách hư không, xuất hiện trước mặt Minh Ban đại thần quân.
Minh Ban đại thần quân thản nhiên nâng tay nghênh đón kim châm. Kim châm dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
"Gai độc?" Minh Đức trưởng lão nhíu mày.
Năm ngón tay Minh Ban đại thần quân nắm lại như đang bóp nát tinh hà. Gai độc lập tức hoá thành bã vụn rơi xuống.
Mà lúc này Khâm Nguyên cũng bị bạch quang đánh trúng, phun ra máu tươi ngã xuống đất.
Đám người nhìn đến trợn mắt há mồm, hình ảnh trước mắt như bị tua nhanh, bọn hắn chẳng kịp nhìn rõ cái gì đã thấy Khâm Nguyên bị hạ đo ván.
Minh Ban đại thần quân hờ hững nhìn xuống: "Một con côn trùng rất ngoan cường."
Minh Đức trưởng lão thấy Khâm Nguyên bị trọng thương, lập tức vui mừng nói: "Thần quân đại nhân ra tay, đương nhiên nó không còn là vấn đề. Khâm Nguyên cũng không đơn giản, mong thần quân đại nhân đánh giết, đừng cho nó cơ hội bỏ trốn."
Minh Ban đại thần quân khẽ gật đầu, nhìn Khâm Nguyên hóa hình người cố gắng bay ra xa.
Minh Ban đại thần quân lắc đầu nói: "Nếu ngươi có thể trốn khỏi lòng bàn tay ta, ta sẽ tha tội chết cho ngươi."
Minh Ba nhấc tay, một đạo lợi nhận xuất hiện đánh về phía Khâm Nguyên.
Xoẹt !
Khâm Nguyên theo bản năng cầu sinh, điên cuồng gào lên: "Cứu ta!!"
Tất cả mọi người đều biết nó đang cầu cứu ai. Tên tu hành giả ban nãy bị Lục Châu bắt nạt lập tức hô lớn: "Đừng để hắn chạy!"
Minh Đức trưởng lão quay người, ánh mắt khóa chặt Lục Châu và Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân cả kinh, thấp giọng nói: "Sư phụ chạy mau, đồ nhi có biện pháp!"
Lục Châu nghi ngờ nói: "Ngươi có biện pháp?"
"Đi!"
Minh Thế Nhân không đợi sư phụ phản ứng, cấp tốc vọt xuống phía dưới. Toàn bộ khu vực thành bắc xuất hiện dây leo và thụ mộc rợp trời.
Lục Châu kinh ngạc nhìn thủ đoạn của Minh Thế Nhân, sau đó cũng bay theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận