Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1748: Kết trận

Không cần Lục Châu lên tiếng, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức thu hồi đao kiếm, bay trở về.
“Chẳng lẽ không có cách nào đối phó với nguyền rủa chi thuật sao?” Phan Trọng lo lắng hỏi.
Mạnh Trường Đông lắc đầu: “Không có. Lúc đó chúng ta không hiểu biết nhiều về nguyền rủa chi thuật nên cũng không nghiên cứu sâu.”
Đám Quán Hung lại từ từ bò dậy, rảo bước tiến lên. Âm thanh của đại tế tự từ xa truyền tới:
“Đám dị nhân vô tri xấu xí, đây là chúc phúc chi thuật của tộc Quán Hung vĩ đại chúng ta, sao vào miệng các ngươi lại thành nguyền rủa chi thuật rồi?”
“Chết cũng không chết được, bổ đôi thân thể lại biến thành hai người, ngươi gọi thứ này là chúc phúc chi thuật?” Minh Thế Nhân nói.
“Không có thống khổ, không có tử vong, lại nắm giữ lực lượng cường đại, đây chính là chúc phúc tốt nhất.” Đại tế tự đáp.
“Ta nhổ vào! Một tên Quán Hung phân ra thành mười tên, vậy đám Quán Hung nhỏ đó gọi Quán Hung ban đầu là gì? Cha hả? Ngược lại, hắn gọi đám Quán Hung sinh ra từ cơ thể mình là gì? Nhi tử hả? Mười người bọn hắn đều là huynh đệ ruột thịt? Lại đây, ngươi giải thích cho ta nghe xem, mẹ của bọn hắn là ai?”
Không đợi đại tế tự hồi đáp, Minh Thế Nhân lại nói tiếp:
“Đừng nói với ta đám Quán Hung các ngươi nứt ra từ kẽ đá, không cha không mẹ nha! Nếu có, vậy nhờ chúc phúc chi thuật của các ngươi, sau này bọn hắn làm sao đối mặt với ông bà mình? Nếu không có cha mẹ, vậy thì thảm quá rồi, đến cẩu tử nhà ta cũng phải thấy tội nghiệp giùm.”
Đại tế tự nghe được lời này, nộ hoả xông lên đầu, huy động quyền trượng gào lên: “Ta lột da các ngươi!”
Ông !
Quyền trượng rung động, từng đạo lực lượng như sợi tơ nối liền toàn bộ đám người Quán Hung thành một thể. Đám Quán Hung lập tức điên cuồng đánh tới.
“Lui lại!” Lục Châu ra lệnh.
Đại tế tự lạnh lùng nói: “Nơi này là Kê Minh, dưới chân Thiên Khải Chi Trụ, cũng là nơi chôn thây các ngươi. Giết bọn hắn!”
Vô số Quán Hung như cương thi nhào tới.
“Làm… làm sao bây giờ… sư phụ!” Chư Hồng Cộng hoảng hồn nói.
“Tỉnh táo!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay tới bên cạnh Chư Hồng Cộng, híp mắt nói: “Còn nhớ lời sư phụ dạy không? Đệ quá mức nhát gan rồi.”
Chư Hồng Cộng vẻ mặt như đưa đám nói: “Đệ cũng có lúc can đảm mà… Lần trước đến Vô Tận Hải đệ đã dũng cảm nhảy khỏi không liễn để mọi người tranh thủ thời gian đó… Nhưng bây giờ thì đáng sợ quá đi!”
“Hèn nhát.” Minh Thế Nhân mắng một câu.
“Tứ sư huynh, sao huynh lại không sợ? Có bí quyết gì không?” Chư Hồng Cộng thấp giọng hỏi.
“Bí quyết?” Minh Thế Nhân sờ sờ cằm.
Đúng lúc này, một tên Quán Hung cao to vọt tới, toàn thân đỏ bừng như tắm trong máu phá tan cương khí bảo hộ, nhào về phía hai huynh đệ.
Minh Thế Nhân trợn mắt nói nhanh, “Trốn tránh!”
Nói xong, Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ hoá thành một tia lưu quang xông vào cánh rừng, phá vỡ hậu phương của đám Quán Hung rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Chư Hồng Cộng câm nín.
Đại bộ phận tổn thương đều được Tần Nại Hà chống đỡ. Hộ thể cương khí của hắn bao phủ tất cả mọi người, nhưng khi địch nhân điên cuồng tấn công, hắn cảm thấy áp lực đè nặng hơn bao giờ hết.
“Các chủ!”
Lục Châu quay đầu nhìn Tần Nại Hà, sau đó mũi chân điểm nhẹ, bay ra ngoài. Nếu giết mãi không hết đám người này, vậy phải bắt vua trước.
Lục Châu vung ra một chưởng, chưởng ấn đánh xuyên qua người hơn ngàn tên Quán Hung. Ngàn người ngã xuống, sau đó lại hoá thành hai ngàn người.
Lục Châu mặc kệ đám Quán Hung, trực tiếp vọt về phía đại tế tự.
Đại tế tự nói: “Thì ra là đại chân nhân, chẳng trách lại dám giương oai trong bí ẩn chi địa!”
Hắn cấp tốc lùi về sau ngàn mét. Đám Quán Hung như thuỷ triều ập tới.
“Hoả liên phong bạo!”
Kim liên dưới chân Lục Châu như cuồng phong càn quét tám hướng, hoả diễm đốt cháy đám người Quán Hung, trong phạm vi ngàn mét quanh Lục Châu đều hoá thành biển lửa.
“Sư phụ… từ bao giờ lại mạnh như vậy?” Chư Hồng Cộng tròn mắt nói.
“Sư phụ vẫn luôn mạnh như thế mà. Bát sư huynh, huynh ở hoàng liên lâu quá nên hồ đồ rồi phải không?” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái.
Trong biển lửa, đám người Quán Hung bị đốt đến điên đảo. Bọn hắn không ngừng phân chia, cứ thế lặp đi lặp lại tới khi chỉ còn nhỏ bằng nắm tay, tiếng kêu thảm vang lên rung trời.
“Có hiệu quả!” Mạnh Trường Đông chỉ tay về phía tên tiểu Quán Hung đã bị đốt đến cháy khét, hưng phấn nói.
“Hoả diễm có tác dụng!” Mạnh Trường Đông giải thích, “Tốt nhất là chân hoả, thất tiên sinh từng nói nguyền rủa cũng là một loại đạo ấn, có thể thi triển thì nhất định có cách phá giải.”
Lục Ly gật đầu: “Thất tiên sinh đúng là người học rộng tài cao. Nói theo một cách nào đó thì loại phân chia này cũng khá tương tự với Mệnh Cách, cần chúng ta phải giết bọn hắn nhiều lần. Mọi người nhìn đi, một tên Quán Hung trưởng thành nhiều nhất có thể phân chia năm, sáu lần là ngừng. Những tên cao to có thể trụ được lâu hơn, nhưng rốt cuộc năng lực phân chia vẫn có hạn.”
Mọi người thấy được hy vọng. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức xông ra, bộc phát Nghiệp Hoả.
Đa số đệ tử Ma Thiên Các đều có Nghiệp Hoả. Chỉ trong một thời gian ngắn, nơi này đã biến thành biển lửa khổng lồ.
Lục Ngô thì nằm yên tại chỗ, hắn không biết phun lửa nên chỉ có thể bất lực. Đoan Mộc Sinh cũng thế.
Lục Châu quay đầu, thấy thế cục trận chiến đã nghiêng dần về phía các đồ đệ bèn yên tâm vọt về phía đại tế tự.
Đại tế tự liên tục lùi về sau.
Hắn dường như không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy thương tâm vì tộc nhân bị thiêu chết mà ngược lại, gương mặt hắn đỏ bừng vì hưng phấn, miệng cười ha hả chẳng khác gì người điên.
Lục Châu nhướng mày, trầm giọng quát: “Định.”
Thời Chi Sa Lậu phát động, một giây bất động trôi qua, Lục Châu đã xuất hiện trước mặt đại tế tự, năm ngón tay đánh tới.
Oanh!
Đại tế tự trừng to mắt la thất thanh: “Không thể nào?!”
Phốc !
Hắn phun ra máu tươi, sống chết nắm chặt quyền trượng trong tay.
Máu tươi trước ngực tuôn ra như suối, sau đó bốc lên không trung rồi hoá thành huyết sắc hồ điệp. Hồ điệp không ngừng bay xung quanh quyền trượng.
Đại tế tự chống mạnh quyền trượng xuống đất. Ầm!
“Kết trận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận