Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 860

Ánh chiều tà ngả về tây. Ba người đã hỗn chiến suốt ba cạnh giờ, khe núi xung quanh đều bị san thành bình địa.
Chúc Huyền một đánh hai, càng đánh càng rơi vào thế hạ phong.
Kỷ Phong Hành không ngừng nuốt nước bọt. “Ta có một loại ảo giác, hai vị ca ca mà liên thủ thì đối thủ là cửu diệp cũng có thể đánh ngang tay.”
Vu Vu đột nhiên chỉ tay: “Nhìn kìa!”
Toà pháp thân hồng liên cao mười bốn trượng đang bị vô số kiếm cương như một đàn cá dưới đại dương vây lấy, bỗng phát ra tiếng răng rắc.
Pháp thân mười bốn trượng từ từ cao dần lên!
“Hắn sắp đột phá cửu diệp!” Hạ Trường Thu cả kinh hô lên.
Nếu để Chúc Huyền đột phá cửu diệp trong chiến đấu thì Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không còn khả năng thắng nữa. Hai sư huynh đệ đã từng tận mắt chứng kiến thần uy cửu diệp của sư phụ nên hiểu rất rõ sự chênh lệch tu vi này.
Kiếm cương lượn vòng đánh tới, đao cương từ bên dưới chém lên. Ầm! Tứ Phương Cơ bỗng hạ xuống trăm mét. Toàn thân Vu Chính Hải như một mũi tên, hai tay giang rộng, đao cương hội tụ.
“Sư đệ!” Lần đầu tiên trong đời Vu Chính Hải cảm thấy liên thủ không có gì đáng mất mặt.
Ngu Thượng Nhung hiểu ý, Quy Nguyên Kiếm Quyết điều khiển kiếm cương đồng hành cùng đao cương, sư huynh đệ hai người một trái một phải tấn công pháp thân cao hơn mười bốn trượng.
Sắc mặt Chúc Huyền đỏ lên, hắn đã bị hai người bọn họ ép đến không thể thở nổi.
Đúng lúc này, Hạ Trường Thu tung người bay lên, gọi ra pháp thân, phất trần trong tay đánh về phía Tứ Phương Cơ. “Chúc huynh, xin lỗi!”
Tứ Phương Cơ xoay tròn quá nhanh, vượt ngoài tầm kiểm soát. Hạ Trường Thu thi triển đại thần thông thuật, nâng tay đánh bay phất trần, cùng lúc đó đao cương và kiếm cương như giao long đánh tới đâm thẳng vào trái tim pháp thân.
Ầm! Phất trần lại bay về đánh vào đỉnh đầu pháp thân!
Chúc Huyền kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra máu tươi nhưng trong mắt lại hiện ra dị sắc. Pháp thân hồng liên bộc phát cương khí rồi xoay tròn, chỉ trong chốc lát đã tạo thành cơn lốc xoáy dữ dội thôn phệ đao cương và kiếm cương.
Phanh phanh phanh!
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung kịp thời bay ngược ra sau, chỉ có Hạ Trường Thu là thảm nhất, vừa vặn đứng ngay trước mặt pháp thân nên bị hồng cương bắn trúng, toàn thân bị chấn bay ra sau, khí huyết cuồn cuộn.
Chiến đấu kết thúc.
“Mười lăm trượng…”
Trên thiên không không còn động tĩnh, cương khí tiêu tán. Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau.
“Ta không sao.”
“Ta cũng không có việc gì.”
Trên bầu trời, Chúc Huyền đứng giữa pháp thân cao mười lăm trượng, chậm rãi mở mắt nhìn hai sư huynh đệ.
“Thành công, Chúc Huyền tấn thăng cửu diệp!” Đám tu hành giả quan sát từ xa tiếp tục nghị luận.
“Thật đáng mừng, Đại Đường lại có thêm một vị cửu diệp!”
“Cửu Trọng Điện quả thật rất mạnh… Chúc Huyền không hổ là tu hành giả tiếp cận tu vi cửu diệp nhất trong vòng năm mươi năm qua.”
Chúc Huyền nhìn hai người, chợt hỏi: “Còn tiếp tục nữa không?”
Vu Chính Hải nói: “Nếu ngươi muốn tiếp tục thì cứ tiếp tục.”
“Còn ngươi thì sao?” Chúc Huyền nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
“Ngươi muốn chiến thì chiến.” Ngu Thượng Nhung vươn thẳng tay, Trường Sinh Kiếm ông ông rung động.
Chúc Huyền không hỏi Hạ Trường Thu mà khẽ lắc đầu. “Như vậy chúng ta dừng lại ở đây. Nhưng ngươi… phải đi cùng ta một chuyến.” Chúc Huyền nhìn về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao. “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Chúc Huyền vung tay, pháp thân hồng liên tiêu tán, Tứ Phương Cơ thu nhỏ lại bay về bên hông hắn, bạch hạc cũng lăng không bay lên đứng bên cạnh Chúc Huyền.
Chúc Huyền nhìn lại cánh tay nổi đầy gân xanh và các đầu ngón tay còn chưa thôi run rẩy của mình. Trận chiến này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lau đi máu tươi bên khoé miệng, Chúc Huyền nói: “Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn. Bây giờ ta đã là cửu diệp, nếu cứ tiếp tục đánh sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương.”
Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Chứng kiến thực lực cường đại của hai người, Chúc Huyền đã thay đổi chủ ý. Từ trước đến nay quan hệ giữa Cửu Trọng Điện và Thiên Vũ Viện cùng Phi Tinh Trai không mấy tốt đẹp, nếu có hai người này, thực lực Cửu Trọng Điện sẽ được nâng cao một bước.
Vu Chính Hải cười hỏi lại: “Không có địch nhân vĩnh viễn?”
“Cửu Trọng Điện vốn bất hoà với Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai… Hai người các ngươi có tu vi cao như vậy, sao không gia nhập Cửu Trọng Điện của ta?”
Vu Chính Hải thu hồi Bích Ngọc Đao, chắp tay sau lưng đáp: “Trên đời này ngoại trừ Ma Thiên Các, những tông môn khác đều không vào được mắt ta. Gia nhập Cửu Trọng Điện thì miễn đi, nhưng việc hợp tác thì có thể cân nhắc một chút.”
Khí thế của Giáo chủ U Minh Giáo lúc này lại hiển lộ ra ngoài.
Tuy Chúc Huyền có tu vi cao nhưng lại không phải người có địa vị tuyệt đối, trong cách nói chuyện đã rơi vào thế hạ phong. Hắn âm thầm suy nghĩ, Ma Thiên Các rốt cuộc là môn phái nào mà cường đại như vậy?
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta sẽ không làm khó các vị… Còn vị các hạ này thì sao?” Chúc Huyền quay sang hỏi Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhìn Vu Chính Hải rồi bình tĩnh nói: “Lời sư huynh ta nói rất có lý.”
“Tốt.” Chúc Huyền chậm rãi hạ xuống, đứng trước mặt hai người. “Ta lấy thân phận đại trưởng lão Cửu Trọng Điện, mời hai vị đến Cửu Trọng Điện một chuyến.”
Quán chủ Hạ Trường Thu kinh ngạc nhìn thái độ của Cửu Trọng Điện đã thay đổi thật nhanh, rõ ràng mục đích ban đầu của bọn hắn khi đến đây không đơn giản chỉ là báo thù cho Khổng Lục.
Kỷ Phong Hành vội vàng hô lên: “Đừng nên đi !”
Chúc Huyền liếc nhìn Kỷ Phong Hành rồi quay đầu chậm rãi giải thích với hai sư huynh đệ: “Hai vị, nếu ta muốn hại các vị thì bây giờ ta nên rời đi ngay lập tức, đợi đến khi tu vi cửu diệp của ta vững chắc thì quay lại trả thù, như vậy chẳng tốt hơn sao? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện mời các vị đến Cửu Trọng Điện làm gì?”
Lời này đúng là rất có lý. Nhưng Vu Chính Hải lại nói: “Một mình ta đi là được, nhị sư đệ lưu lại.”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, nói với Chúc Huyền: “Ta đi với ngươi, đại sư huynh ta lưu lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận