Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 671

Lục Châu nâng tay chiếu Thái Hư Kính vào Hải Loa… Trong kính hiện ra một toà pháp thân nhỏ.
“Lục Hào Ly Hợp.”
Thấy cảnh này, ba vị trưởng lão đồng thời kinh hãi.
“Thiên phú của nha đầu này thật là hiếm thấy!”
“Vậy mà là Lục Hào Ly Hợp… như vậy tu vi của nha đầu đã tới Thần Đình cảnh rồi.”
“Tu hành sáu tháng vào Thần Đình cảnh! Lão thân nghi ngờ việc ngươi là con người!”
Lời này vừa nói ra, Hải Loa bỗng nhiên lui về sau hai bước, ánh mắt mang theo vẻ sợ sệt nhìn về phía Tả Ngọc Thư.
Lục Châu nhớ tới pháp thân màu đỏ của Hải Loa và bí mật về thân thế của nàng, bèn mở miệng nói: “Được rồi.”
Đám người lập tức cúi thấp đầu.
“Hải Loa là đồ đệ của bản toạ, đương nhiên bản toạ phải che chở nàng. Sau này chuyện liên quan đến Hải Loa tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Đây là lần cuối cùng bản toạ nhắc nhở các ngươi.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng có lực xuyên thấu rất mạnh. Ba vị trưởng lão lập tức khom người: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Các chủ.”
Trong lòng Phan Ly Thiên khẽ động. Chẳng lẽ… nha đầu này thật sự là con tư sinh của Các chủ?
Khụ khụ khụ.
“Phan trưởng lão có nghi vấn gì sao?” Lục Châu đưa mắt nhìn sang.
Phan Ly Thiên sửng sốt, vội đáp: “Lão hủ tuyệt không có nghi vấn gì, chỉ là bị thiên phú của nha đầu này hù doạ một trận. Nếu Phan Trọng có thiên phú bậc này thì lão hủ có chết cũng nhắm mắt.”
“Lão Phan, ngươi quá tham lam rồi. Thiên phú của Phan Trọng kỳ thực không tệ, Tam Âm Thức và Lục Dương Công của hắn đã khá thuần thục, trong nửa năm qua cũng đã khai nhị diệp, tin là không bao lâu nữa hắn sẽ kế thừa được bản lãnh của ngươi.” Lãnh La cười nói.
“Khụ khụ… Ngươi đang ghen tị với lão hủ có đúng không?” Phan Ly Thiên cười hắc hắc.
“Ta mặc kệ ngươi.” Lãnh La hờ hững quay mặt đi.
Tả Ngọc Thư lườm Phan Ly Thiên một cái. “Ngay cả lão thân đây còn thấy mặc cảm trước nha đầu này, ngươi lại còn lấy Phan Trọng ra so sánh?”
Phan Ly Thiên vội vàng lắc đầu. “Được được được, lão hủ biết sai, lão hủ xin lỗi các vị mà.”
Hắn không chịu nổi mấy trò châm chọc khiêu khích của hai vị trưởng lão nữa.
Lúc này, một nữ đệ tử đẩy xe lăn tới, Diệp Thiên Tâm ngồi trên xe lăn đi đến bên ngoài Đông Các.
“Lục sư tỷ!”
“Lục sư tỷ!”
Diệp Thiên Tâm tóc trắng xoá xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Ngoại trừ khí tức sinh mệnh có vẻ yếu ớt ra thì trạng thái của nàng xem như đã ổn định.
Diệp Thiên Tâm thấy Lục Châu, vội vàng đứng lên hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Tâm có vẻ nghi hoặc, khí tức sinh mệnh tuy yếu ớt nhưng khí tức lưu động trong cơ thể lại bình thường, loại tình huống này rất hiếm thấy.
“Có chuyện gì?”
Diệp Thiên Tâm nói: “Đồ nhi nguyện tới Thần Đô chi viện cho đại sư huynh…”
“Hồ nháo.”
Lục Châu phất tay áo, xoay người bước lên bậc thềm.
Đi đến trước cửa phòng, Lục Châu dừng bước nói: “Ngoại trừ gửi nhận phi thư, những người khác không được tuỳ ý ra ngoài.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Trên bầu trời phía đông Thần Đô, cự liễn U Minh Giáo lơ lửng đậu ở đó.
Sau ba ngày công kích, bức tường thành phía đông đã thủng trăm ngàn lỗ hổng. Trên tường thành chất đầy thi thể ngổn ngang lộn xộn, máu tươi văng khắp nơi. Trong bầu không khí ngập tràn mùi máu tươi.
Giáo chúng U Minh Giáo đã chiếm lĩnh tường thành, phi liễn chậm rãi bay về phía trước. Dưới đất, các giáo chúng cũng cất bước đi theo phi liễn.
Vu Chính Hải đứng trên phi liễn quan sát Thần Đô, thu toàn bộ tình hình chiến đấu vào mắt.
“Hiền đệ, khi nào Thần Đô mở ra Thập Tuyệt Trận?”
Tư Vô Nhai từng làm thái phó trong cung, cũng đã nghiên cứu về Thập Tuyệt Trận không ít.
“Đại sư huynh đừng lo lắng, cho dù Lưu Thương mở Thập Tuyệt Trận ra thì chúng ta cũng không cần phải sợ bọn hắn. Thập Tuyệt Trận sẽ ngăn cách tất cả nguyên khí, người nào đứng trong trận đều phải sử dụng thân thể và kỹ xảo để chiến đấu. Hơn trăm ngàn giáo chúng U Minh Giáo sẽ không thua Thần Đô.”
“Có hiền đệ ở đây đã đủ để ngăn cản thiên quân vạn mã!” Vu Chính Hải cười sang sảng.
Lúc này Hoa Trọng Dương từ xa bay tới, đứng trên phi liễn khom người bẩm báo: “Giáo chủ, tường thành phía đông đã bị chúng ta đánh hạ.”
“Rất tốt.”
Vu Chính Hải nhìn xung quanh rồi nói: “Hoa Trọng Dương, ngươi đến chi viện thành bắc, nếu có dị động thì kịp thời bẩm báo.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Chờ đã.”
“Xin Giáo chủ phân phó.”
“Mang theo Quỳ Ngưu đi…” Vu Chính Hải nói.
Hoa Trọng Dương giật nảy mình, vội quỳ xuống nói: “Thuộc hạ sao có thể làm vậy!”
“Có thể!”
Vu Chính Hải bước tới đỡ Hoa Trọng Dương đứng dậy. “Các ngươi theo ta chinh chiến nhiều năm, không quản ngại cực khổ mới có được kết quả như hiện tại. Nay việc công thành chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công, nếu ngươi xảy ra chuyện thì lòng ta khó yên!”
Hoa Trọng Dương vô cùng cảm động. “Giáo chủ xin hãy yên tâm.”
“Đi đi.” Vu Chính Hải vỗ vai hắn, đồng thời phát ra một đạo âm công.
Từ phía hậu phương U Minh Giáo, Quỳ Ngưu đạp không bay tới đứng trước mặt Hoa Trọng Dương. Hoa Trọng Dương đứng lên lưng Quỳ Ngưu bay một vòng đến thành bắc.
Trong Thần Đô lúc này ngoại trừ một số ít người gan to bằng trời, những người còn lại đều đã rời đi sạch.
Trong thành chỉ còn đám quân thủ thành thỉnh thoảng chạy tới chạy lui.
“Cấm vệ quân ra trận!”
“Là cấm vệ quân đó!”
“Cẩn thận!”
Từ trong Hoàng thành, một đám cấm vệ quân đông như kiến toả ra tứ phía, ai nấy đều mặc khôi giáp màu đen.
Nghe đồn trong Hoàng thành có ba mươi ngàn cấm vệ quân cố thủ, đây là lực lượng kiên cố nhất của Hoàng thành.
Thủ lĩnh của bọn họ là bát đại thống lĩnh, đều là cường giả đỉnh cao trong tu hành giới Đại Viêm. Cho dù hiện tại bát đại thống lĩnh chỉ còn lại có hai người thì cấm vệ quân vẫn là lực lượng không thể khinh thường.
Một đoàn cấm vệ quân tạo thành hình phương trận chỉnh tề gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn bay về phía thành bắc.
Tại cổng thành phía bắc, bốn vị đà chủ U Minh Giáo lăng không lơ lửng.
“Các huynh đệ, mau dồn sức! Cửa thành sắp bị phá rồi!”
Dưới cửa thành, các đệ tử U Minh Giáo đang không ngừng công kích theo sự điều động của bốn vị đà chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận