Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1773: Thời gian thấm thoát thoi đưa

Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, quan sát xung quanh. Mà lúc này, Ngu Thượng Nhung lại đột nhiên mỉm cười nói:
“Chính bởi vì thời gian ở đây trôi nhanh hơn bên ngoài 100 lần nên nguyên khí nơi này mới nồng đậm như thế. Đúng là một nơi tu luyện tuyệt hảo.”
“Đúng vậy nha!” Chư Hồng Cộng vỗ tay một cái, “Tu luyện trong này một ngày tương đương với tu luyện trong hiện thực 100 ngày còn gì!”
Ngoại trừ hoàn cảnh hơi u ám thì nơi này vẫn tốt hơn sa mạc ở Đan Át nhiều.
“Nhị sư huynh không lo lắng thọ mệnh không đủ sao?” Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngu Thượng Nhung vỗ nhẹ lên lưng Cát Lượng.
Hí !
Cát Lượng kêu lên hai tiếng, xoay vòng tại chỗ. Từ trên người nó bốc ra từng đạo quang hoa, đại lượng sinh cơ truyền vào cơ thể Ngu Thượng Nhung. Đến nửa canh giờ sau Cát Lượng mới dừng lại.
“Nó… nó đang làm gì?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc hỏi.
Khổng Văn thán phục đáp: “Bổ sung thọ mệnh! Mỗi loại hung thú cực phẩm đều có một năng lực đặc thù, nhân loại thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm của chúng cũng chính là vì những năng lực này. Mà năng lực của Cát Lượng chính là bổ sung thọ mệnh.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Không sai.”
Người Quân Tử Quốc vốn đoản mệnh, thế nên Cát Lượng và Ngu Thượng Nhung quả là tuyệt phối.
Đám người vốn đang u sầu, bây giờ lại trở nên hưng phấn.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi dự định tu hành ở đây?”
“Sư phụ, người hãy quyết định đi.” Vu Chính Hải nói. Đám người đồng tình nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu gật đầu nói: “Cổ trận này gia tốc cả không gian và thời gian, hiệu quả còn mạnh hơn Trấn Thọ Thung gấp trăm lần, đây đúng là cơ hội khó có được. Tuy vậy cũng phải nghĩ cách rời khỏi trận pháp.”
“Các chủ nói có lý, đừng để trăm năm trôi qua mà chúng ta vẫn còn bị nhốt.” Minh Thế Nhân nhìn về phía Triệu Hồng Phất, “Ta và Hồng Phất cô nương sẽ nghiên cứu cổ trận này.”
“Được. Tất cả mọi người không được rời đi quá xa.” Lục Châu căn dặn.
Đám người đồng loạt khom mình: “Vâng.”
Thời gian như thoi đưa.
Trên một ngọn sơn phong ở phía nam Chấp Từ xuất hiện rất nhiều Ngân Giáp Vệ.
“Phía Thiên Khải Chi Trụ có âm thanh của hung thú, hẳn là có người xâm nhập.”
“Chắc bọn hắn đã lạc vào thời gian đại trận từ thời thượng cổ.”
“Chúng ta có nên tiến vào xử lý bọn hắn không?”
“Cho dù là đạo thánh đích thân tới cũng không giải quyết được thời gian đại trận. Chỉ e là trong khoảng thời gian dài bọn hắn cũng không thể ra ngoài. Báo cáo lại việc này cho Thánh Điện đi. Huống hồ gì không ai tận mắt nhìn thấy có người tiến vào đại trận, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, tiếp tục bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ là được rồi.”
“Vâng.”
Từ đó, bí ẩn chi địa tiến vào trạng thái bình tĩnh trong một thời gian dài.
Ba ngàn Ngân Giáp Vệ vẫn luôn bảo hộ thập đại Thiên Khải Chi Trụ. Huyền Giáp Vệ cũng di chuyển khắp nơi để tuần tra, vì bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ nên tu hành giả Thái Hư đã tuần tra liên tục trong bí ẩn chi địa suốt mười năm.
Mười năm sau, trong Hi Hoà điện.
Một tia ánh nắng và ánh trăng phóng lên tận trời xanh, Nhật Nguyệt Tinh Luân toả sáng một góc trời.
Nhóm lam y nữ hầu từ bốn phương tám hướng bay lướt tới, quỳ xuống đất nói: “Chúc mừng chủ nhân thành công tiến vào cảnh giới đại đạo thánh.”
Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên, xuất hiện phía trước đại điện. Ngũ quan của nàng vẫn tinh xảo và thanh lãnh như trước, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Nhật Nguyệt Tinh Luân bay trở về, từ phía chân trời xuất hiện một hư ảnh tóc trắng xoá đang bay tới.
“Hi Hoà, rốt cuộc ngươi cũng thành đại đạo thánh.” Lão giả nói.
“Đa tạ Âu Dương tiên sinh.” Lam Hi Hoà gật đầu.
“Nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng. Ngươi nắm giữ hạt giống Thái Hư, sau này tất sẽ thành Chí Tôn, ngàn vạn lần đừng lãng phí thiên phú của mình.”
Âu Dương lão giả căn dặn.
Lam Hi Hoà gật đầu, đổi chủ đề: “Tình huống của bí ẩn chi địa thế nào rồi?”
“Mất cân bằng vẫn còn duy trì, Thánh Điện phái ra ba ngàn Ngân Giáp Vệ, Huyền Dặc điện phái ra ba ngàn Huyền Giáp Vệ để thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ. Hiện tại thì nơi đó rất bình tĩnh.”
Một nữ hầu đứng bên cạnh nói: “Mười năm nay cũng xem như là an ổn. Chỉ là…”
“Nói đi.”
“Bạch Tháp không có ai toạ trấn.” Nữ hầu đáp.
Lam Hi Hoà khẽ nhíu mày: “Diệp Thiên Tâm còn chưa trở về sao?”
Nữ hầu lắc đầu.
Lam Hi Hoà nghĩ tới Lục Châu. “Có lẽ Lục các chủ còn đắn đo chuyện Trọng Minh Điểu.”
Nữ hầu nói nhỏ: “Mọi người đều nói nữ nhân tính toán chi li, nhưng nam nhân một khi so đo thì còn đáng sợ hơn cả nữ nhân.”
Lam Hi Hoà thở dài nói: “Chuyện của Trọng Minh Điểu chung quy đều là trách nhiệm của ta. Lục các chủ mất đi một đồ đệ, hắn thương tâm, hận ta cũng phải.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương lão giả, “Âu Dương tiên sinh có tin tức gì của Lục các chủ không?”
Âu Dương lão giả lắc đầu: “Mười năm nay vẫn không có tin tức.”
Nói xong, hắn thầm nghĩ, cứ như vậy là tốt nhất, đừng để ai tìm tới ngươi, kể cả tên Giải Tấn An không biết xấu hổ kia.
Nhìn Lam Hi Hoà đang suy tư, Âu Dương lão giả lên tiếng ngắt ngang suy nghĩ của nàng:
“Những việc này tự có Thánh Điện lo, một Diệp Thiên Tâm nho nhỏ mà thôi, đừng có để ở trong lòng. Cân bằng giả không còn thì bồi dưỡng người mới, hiện tượng mất cân bằng này chỉ sợ là còn kéo dài rất lâu.”
Lam Hi Hoà gật đầu: “Ừm. Làm phiền Âu Dương tiên sinh giúp ta hỏi thăm tin tức bọn hắn một chút.”
“Được.”
Còn lâu nhé!
Hư ảnh loé lên, Âu Dương lão giả biến mất.
Trong thời gian cổ trận.
Lục Châu dùng Mệnh Cách Chi Tâm của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt để làm Mệnh Cách thứ hai mươi mốt.
Nhìn Mệnh Cung trước mặt, hắn chọn Bội Ấn Cách rồi nhấn Mệnh Cách Chi Tâm vào.
Két.
Lục Châu ngồi xếp bằng, quan sát biến hoá trong Mệnh Cung. Tốc độ 100 lần ở đây danh xứng với thực, còn chân thực hơn Trấn Thọ Thung nhiều.
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, biến hoá trên Mệnh Cung còn nhiều hơn là biến hoá cả ngày trước đây. Rốt cuộc là đại năng nào đã tạo ra cổ trận lợi hại bậc này?
Chân nhân có thể lĩnh ngộ đạo lực lượng, vậy sau khi đạt tới Chí Tôn liệu có thể tự do điều chỉnh không gian và thời gian không? Liệu bọn hắn có còn bị loại trận pháp như thế này trói buộc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận