Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 670

Cùng lúc đó, ở cửa nam, cửa bắc và cửa tây thành đều có quân của U Minh Giáo đánh tới.
Ầm! Ầm!
Trên không trung cửa đông thành, Hoa Trọng Dương lăng không lơ lửng liếc nhìn về phía tường thành, ngay lập tức có mấy trăm cung tiễn xạ kích bay tới.
“Phá!”
Hoa Trọng Dương thúc đẩy pháp thân xoay tròn tại chỗ, bộc phát ra cương khí cuốn bay đám cung tiễn khiến chúng đứt đoạn rồi rơi xuống.
Các giáo chúng U Minh Giáo ở hậu phương cũng nhanh chóng lao tới công thành.
Trên tường thành lập tức xuất hiện năm tu hành giả tay cầm cung tiễn, kéo căng tiễn cương bắn về phía các đệ tử U Minh Giáo dưới mặt đất.
Vù vù!
Mỗi đạo tiễn cương đều lấy mạng một người. Năm cung tiễn thủ liên tục kéo cung, chỉ trong giây lát đã giết chết mấy chục quân tiên phong!
Đứng trên phi liễn, Vu Chính Hải thấy cảnh này khẽ nhíu mày.
“Thần xạ thủ?”
Tác dụng của thần xạ thủ trong công thành chiến lớn hơn bình thường rất nhiều.
Tư Vô Nhai cười nói: “Vừa bắt đầu trận chiến đã để thần xạ thủ ra mặt, xem ra thủ đoạn phòng thủ của Thần Đô cũng không nhiều.”
“Hiền đệ nói chí phải.”
Vu Chính Hải nhìn xuống thi thể các huynh đệ đã ngã xuống đất, lông mày nhíu chặt. Chiến tranh chính là như thế, không thể nào không có thương vong… đây là cái giá phải trả. Nếu lúc này mà lui bước thì mới là vũ nhục lớn nhất đối với những người đã đổ máu.
Điều hắn cần làm lúc này chính là đánh hạ Thần Đô, hoàn thành mục tiêu mà tất cả mọi người đều muốn đạt tới.
“Để đệ đối phó với bọn hắn.”
Tư Vô Nhai tung người bây lên, Khổng Tước Linh trong tay lượn vòng bay ra, bộc phát quang mang chói mắt.
“Khổng Tước Khai Bình.”
Khi Khổng Tước Linh đáp xuống lưng Tư Vô Nhai, hai tay hắn giang ra, đôi cánh toả kim quang lóng lánh dài đến mấy trượng cũng giang rộng ra. Tư Vô Nhai lao xuống tường thành.
“Thất tiên sinh cẩn thận!” Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhắc nhở.
“Yên tâm!”
Khi năm tên thần xạ thủ thấy cặp cánh khổng lồ lao về phía mình, mắt bọn hắn co rụt lại, thu hồi cung tên trong tay rồi hạ thấp xuống.
“Rút lui!”
Mấy chục tên binh sĩ thủ thành đứng chắn trước mặt năm thần xạ thủ.
Tư Vô Nhai đạm mạc cười một tiếng. “Pháp thân!”
Pháp thân lục diệp nhanh chóng bành trướng, Khổng Tước Linh rời khỏi lưng biến thành từng đạo cương châm xạ kích về phía năm thần xạ thủ.
“Ngăn lại!”
“Mau ngăn lại!”
Thế nhưng mỗi một đạo cương châm đều vô cùng sắc bén, tựa như mũi băng thạch nhũ trong mùa đông đâm xuyên qua lồng ngực đám binh sĩ! Cuối cùng….
Ầm! Cương châm đâm vào người đám thần xạ thủ.
Tên thần xạ thủ mở to mắt nhìn lỗ hổng trên ngực mình, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn kinh hãi quay đầu nhìn ra phía sau, tia cương châm kia đã đâm thủng lồng ngực hắn và ghim vào tường thành, sau đó chậm rãi tiêu tán, chỉ để lại những lỗ hổng.
Bịch!
Khi hắn ngã xuống, khoé mắt chỉ kịp nhìn thấy bốn tên đồng bọn cũng bị vết thương chí mạng hệt như mình, lồng ngực bị hở ra một lỗ sâu.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu mở mắt.
Không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu bước ra ngoài Đông Các.
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu gọi một tiếng.
Hoa Nguyệt Hành đang tu luyện ở Tây Các, nghe vậy lập tức bay đến Đông Các, khom người nói:
“Thuộc hạ bái kiến Các chủ.”
“Tu vi của ngươi thế nào rồi?”
Hoa Nguyệt Hành lộ vẻ hổ thẹn đáp: “Thuộc hạ trảm kim liên trùng tu đến nhị diệp.”
Lục Châu lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện Thái Hư Kính. Nguyên khí rung động, Thái Hư Kính xuất hiện quang hoa chiếu vào người Hoa Nguyệt Hành… trong kính xuất hiện một hư ảnh nhị diệp.
“Cũng được.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
“Ý của Các chủ là…?”
“Ngươi đến Thần Đô một chuyến, nhớ kỹ phải ưu tiên bảo vệ an nguy bản thân.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Hoa Nguyệt Hành vừa đứng lên, Hoa Vô Đạo đột nhiên bước vào Đông Các, khom người nói: “Các chủ, ta nguyện cùng Nguyệt Hành đến Thần Đô.”
Lục Châu không đồng ý ngay lập tức mà dùng Thái Hư Kính chiếu vào người Hoa Vô Đạo. Trong mặt kính hiện ra pháp thân tứ diệp.
Lục Châu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hoa Vô Đạo.”
“Xin Các chủ phân phó.”
“Giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ Hoa Nguyệt Hành đến Thần Đô. Nhớ kỹ, phải ưu tiên bảo vệ an nguy của mình trước.”
“Tuân mệnh!”
Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành đồng loạt khom người rồi xoay người đi xuống núi.
Lục Châu lắc đầu, nhẹ giọng mắng một tiếng. “Nghiệt đồ.”
Bên ngoài Đông Các, ba vị trưởng lão khác cũng xuất hiện. Lục Châu quay đầu nhìn về phía ba người. “Các vị cũng muốn đi?”
Tả Ngọc Thư khom người đáp: “Nếu huynh trưởng cần đến lão thân, lão thân cam nguyện đến Thần Đô.”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Thần Đô có Thập Tuyệt Trận, ngay cả lão phu cũng không nắm chắc sẽ đánh thắng được, các ngươi đi cũng là đi chịu chết. Hoa Nguyệt Hành là thần xạ thủ, lại có thêm Lạc Nguyệt Cung trợ giúp nên đến đó sẽ phát huy tác dụng lớn. Hoa Vô Đạo am hiểu phòng thủ có thể bảo vệ Hoa Nguyệt Hành an toàn. Hai người bọn họ đồng thời phối hợp sẽ ngăn cản được thiên quân vạn mã.”
Ba vị trưởng lão đều gật đầu đồng tình.
Bọn hắn đều là mấy lão già, nếu không có Thập Tuyệt Trận thì còn có thể ra oai một chút, nhưng một khi tiến vào trong Thập Tuyệt Trận thì chưa chắc đánh lại một thanh niên chỉ mới Thối Thể cảnh, có đến Thần Đô cũng không ích lợi gì.
Suy cho cùng, đánh hạ được Thần Đô hay không vẫn phải dựa vào U Minh Giáo.
Lúc này Hải Loa và Tiểu Diên Nhi tay trong tay bước tới.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nhìn hai tiểu nha đầu, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu Diên Nhi nói nhỏ: “Sư phụ, đồ nhi nghe tứ sư huynh kể chuyện của đại sư huynh, đại sư huynh thật là đáng thương. Hay là để đồ nhi đi giúp huynh ấy?”
“Không được hồ nháo.”
“Đồ nhi hiểu ý sư phụ, Thần Đô có Thập Tuyệt Trận, nhưng mà Hải Loa thì có thể!” Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn Hải Loa. “Có đúng không Hải Loa?”
Tiểu Hải Loa vội gật đầu: “Vâng sư phụ, đồ nhi có thể gọi hung thú đến hỗ trợ.”
Ba vị trưởng lão hai mắt toả sáng. Đây đúng là một sát chiêu cực hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận