Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1131

Vu Triều nắm tay lại rồi duỗi ra, cứ thế làm đi làm lại mấy lần. “Sư phụ ngươi có thể là chỗ dựa cho ngươi, hẳn là đại nhân vật. Con người của ta rất thẳng thắn, nếu có thể đối thoại trực tiếp với người mạnh nhất nơi này thì mọi phiền toái đều có thể được giải quyết. Hắn đang ở đâu?”
Chiêu Nguyệt lạnh nhạt đáp: “Lão nhân gia người thích thanh tĩnh, e là sẽ không gặp ngươi.”
Vu Triều nhướng mày. “Còn có người dám không gặp ta?”
Hắn nâng tay chỉ vào toà Trường Thanh Cung, ý nói ngay cả đương kim Thái hậu cũng phải cun cút nghe lời.
“Ta nói câu này có lẽ ngươi sẽ không thích nghe.” Chiêu Nguyệt nói.
“Cứ thoải mái nói… Ngươi rất thú vị, thú vị hơn đám người ta từng xử lý trước đây nhiều.” Vu Triều mỉm cười.
“Chỉ e ngươi còn chưa đủ tư cách gặp mặt gia sư.”
Ầm! Hai tên Hắc Ngô Vệ đứng phía sau cắm trường kích xuống sàn. Lời nói vừa rồi là vũ nhục bọn hắn.
Vu Triều đưa tay ngăn lại, không hề tức giận: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì gia sư rất chán ghét các ngươi.”
“Hửm?” Vu Triều càng lúc càng thấy hứng thú, “Chỉ là tu hành giả kim liên giới mà cũng dám càn rỡ trước mặt Hắc Ngô Vệ?”
“Gia sư đã từng giết rất nhiều Hắc Ngô Vệ.” Chiêu Nguyệt nói ra lời kinh người.
Vu Triều ngừng lại động tác nắm tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Chiêu Nguyệt. Trong Trường Thanh Cung yên tĩnh đến doạ người.
“Sư phụ ngươi là ai?” Giọng Vu Triều trở nên âm trầm.
“Ngươi giết ta cũng không có tác dụng gì. Ta chỉ là một tu hành giả lục diệp nho nhỏ, tại Đại Viêm lúc nào cũng có người sẵn sàng thay thế ta.”
Lời của nàng rất có đạo lý. Một lục diệp như nàng thì có thể làm nên chuyện gì? Vu Triều cần người có địa vị, có tu vi, khống chế kẻ này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội trong khoảng thời gian ngắn nhất.
“Ta đang hỏi sư phụ ngươi là ai?” Vu Triều hỏi lại lần nữa.
“Có nói ngươi cũng không biết… Ngươi chỉ là một tên Hắc Ngô Vệ.” Chiêu Nguyệt đáp.
Vu Triều đứng lên, tay chắp sau lưng bước xuống bậc thang. “Nha đầu, muốn tính kế ở trước mặt ta, ngươi còn non lắm.”
“Thật hay giả thì ngươi tự mình ra ngoài nghe ngóng là biết ngay thôi… Hoặc ngươi chờ thêm mấy ngày, sư phụ ta tự nhiên sẽ tới.”
Phía sau lưng Vu Triều có chỗ dựa là Hắc Tháp nghị hội, sao có thể sợ người kim liên giới, hắn bật cười:
“Như ngươi mong muốn. Tiểu Trương, ra ngoài hỏi thăm một chút xem chúng ta cần quan tâm đến thế lực nào, đặc biệt hỏi rõ về sư phụ của nha đầu này.”
“Vâng.”
Thân ảnh tên Hắc Ngô Vệ tên gọi Tiểu Trương nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Chiều hôm đó, trong dịch trạm Thần Đô.
“Huynh đệ, trời nắng như vậy mà ngươi mặc đồ kín thế…” Một kiếm khách cười chào một nam tử đeo mặt nạ, thân mặc khôi giáp.
“Kệ người ta đi, tu hành giả đâu có sợ nóng.” Một người khác ngồi cạnh đó cười nói.
Nam tử đeo mặt nạ ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ta từ bên ngoài đến, khiến các vị chê cười rồi.”
“Không sao, dịch trạm là nơi nghỉ chân trò chuyện, giao lưu bằng hữu mà, có việc gì lạ đều có thể chia sẻ với nhau. Nào lại đây, chúng ta cùng uống chén rượu.” Kiếm khách ngồi đối diện khách khí nói.
“Huynh đệ, người đang chưởng khống hoàng thành này là ai?” Nam tử mặc khôi giáp hỏi.
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nữ đế của hoàng thất Đại Viêm, Chiêu Nguyệt. Chỉ là hình như nàng không muốn đăng cơ.” Kiếm khách cười ha hả nói.
“Nghe nói vị nữ đế này chỉ có tu vi lục diệp, thực lực của nàng sợ là không đủ nha?”
Kiếm khách đặt ly rượu xuống, cười đáp: “Huynh đệ đúng là người ở nơi khác tới, ai nói với ngươi nàng chỉ là lục diệp? Nàng có lẽ đã là thập diệp từ lâu.”
Nam tử mặc khôi giáp chú ý thấy đối phương dùng từ ‘có lẽ’. Dù sao cũng chỉ là tu hành giả bình thường, không biết tình huống thật trong cung cũng chẳng có gì lạ.
“Chỉ dựa vào mình nàng cũng chưa đủ.” Nam tử mặc khôi giáp tiếp tục nói.
“Ai nói với ngươi nàng chỉ có một mình? Sau lưng nàng có một đống người, ai ai cũng là cường giả. Đặc biệt là sư phụ nàng… đánh đâu thắng đó, thiên hạ vô địch, thập diệp cũng bị một chưởng chụp chết. Thật không dám giấu giếm, sư phụ nàng chính là thần tượng của ta.”
Nam tử mặc khôi giáp hỏi: “Sư phụ nàng hiện đang ở đâu?”
“Không biết, nghe nói là ra ngoài du lịch đến bây giờ vẫn chưa trở về. Hơn nữa đồng môn của nàng rất hung mãnh, ngàn vạn lần đừng trêu chọc, nếu không chết cũng không hiểu chết thế nào!”
“Sư phụ nàng mạnh đến cỡ nào?”
Kiếm khách nhìn trái nhìn phải rồi đáp: “Nói thật, không ai biết cả. Có lúc ta cảm thấy… sư phụ nàng là người đến từ thế giới khác.”
Trong mắt nam tử mặc khôi giáp tràn ngập vẻ không tin. “Cảnh giới gì cũng không biết sao?”
“Làm sao mà biết được chứ? Dù sao thì ít nhất cũng là Thiên Giới Bà Sa.”
Nam tử mặc khôi giáp đứng lên cầm trường kích, xoay người rời đi.
“Huynh đệ, không uống rượu sao đã bỏ đi rồi?!”
Vấn đề là hắn đang đeo mặt nạ, muốn uống cũng không có cách nha!
Nam tử mặc khôi giáp rời khỏi dịch trạm đi về phía hoàng thành. Khi bóng hắn đã khuất dạng, kiếm khách mới huýt sáo một tiếng, toàn bộ mọi người trong dịch trạm lập tức quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Kiếm khách thấp giọng nói: “Thông tri cho các huynh đệ, mục tiêu đã xuất hiện, nếu nhìn thấy người ăn mặc như hắn thì làm việc theo kế hoạch.”
“Vâng.”
“Thông tri cho Giáo chủ, cá đã lọt lưới.”
Nam tử mặc khôi giáp bước đi cực nhanh, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, hắn luôn thấy việc này là lạ ở chỗ nào nhưng lại không thể nói ra lời.
Hắn đưa tay chộp lấy một đao khách đi ngang. “Sư phụ của nữ đế lợi hại lắm sao?”
Đao khách lườm hắn một cái. “Buông tay ra, đừng có túm người linh tinh, dưới chân thiên tử ngươi muốn làm gì? Sư phụ của Chiêu Nguyệt còn cần phải nói sao, lão nhân gia người vốn là thiên hạ vô địch.”
Nam tử mặc khôi giáp buông tay, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa ổn, bèn tiếp tục tóm mấy phàm nhân khác để hỏi thăm…
Những người này lại càng kỳ quái hơn, ai nấy đều khoác lác về công tích của nữ đế và thần uy của sư phụ nàng. Ba chữ Ma Thiên Các sớm đã trở thành ‘Thánh Thiên Các’ trong lòng bách tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận