Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1842: Người kém cỏi nhất

Lương Ngự Phong cạn lời.
Mặc kệ hắn có tin tưởng con số ngàn dặm đó hay không thì một màn vừa rồi cũng đã thể hiện được năng lực khống chế hoàn mỹ đến cực điểm của Ngu Thượng Nhung.
Chênh lệch quá lớn!
Lương Ngự Phong đành khom người nói: “Vâng.”
Bay trở về Thu Thủy Sơn, Lương Ngự Phong đi tới giữa sân nhìn Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh đứng đó, ấm ách nói: “Ta thua.”
Mặc dù đôi bên không so chiêu phân thắng bại nhưng trong quá trình giao thủ, Ngu Thượng Nhung đã bày ra năng lực hoàn toàn áp đảo đối thủ.
“Đa tạ.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Lương Ngự Phong xoay người đi về phía Trần Phu, quỳ xuống nói: “Đồ nhi học nghệ không tinh, bôi nhọ thanh danh Thu Thủy Sơn, xin sư phụ trách phạt.”
Trần Phu nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, sau khi bại mà vẫn anh dũng tiến lên mới là thượng sách, ngươi hiểu được không?”
“Đồ nhi minh bạch.”
Trần Phu lại nói: “Còn nhớ bài học đầu tiên mà vi sư dạy cho các ngươi không?”
Mười đệ tử Thu Thủy Sơn ngẩng đầu nhìn sư phụ, chăm chú lắng nghe. Mọi ngạo khí của bọn hắn đều đã biến mất không còn sót lại chút gì sau khi lão đại lão nhị thua trận.
“Con đường tu hành mênh mông như biển, vĩnh viễn phải nhớ rõ một điều: núi cao còn có núi cao hơn.”
Trần Phu là vị thánh nhân duy nhất ở Đại Hàn, là tín ngưỡng của toàn bộ tịnh đế song liên. Nhưng trong mắt Thái Hư, hắn chỉ là sâu kiến không đáng chú ý tới. Trong khoảnh khắc thiên đạo sụp đổ, đến năng lực cảm ứng sâu kiến cũng không có, bọn hắn sẽ chỉ lặng lẽ biến mất khỏi thế gian như chưa từng tồn tại.
Lương Ngự Phong thành kính cúi đầu, cao giọng nói: “Tạ ơn sư phụ dạy bảo.”
“Lui ra đi.”
“Vâng.” Lương Ngự Phong lui sang một bên.
Sau khi nhị sư huynh luận bàn xong, Đoan Mộc Sinh đã không chịu nổi nữa. Hắn không thích loại đấu pháp rườm rà của nhị sư huynh chút nào, tay nhấc Bá Vương Thương đi vào giữa sân, ánh mắt như lửa nóng chỉ vào tam đệ tử Chu Quang của Thu Thủy Sơn.
“Ngươi ra đây!”
Chu Quang sửng sốt. Đám đệ tử trước đó cảm thấy Đoan Mộc Sinh hai mắt vô thần, bây giờ nhìn lại mới cảm nhận được trên người Đoan Mộc Sinh toả ra khí thế rất cường đại.
Chu Quang vốn rất tự tin mình có thể chiến thắng Đoan Mộc Sinh, nhưng bây giờ… hắn bỗng chột dạ.
“Ta chờ lâu lắm rồi đó.” Đoan Mộc Sinh nhắc nhở. Còn không ra thì hoa cũng héo tàn!
Đám đệ tử Thu Thủy Sơn lúng túng không thôi. Chu Quang nhìn đám bắp thịt cuồn cuộn trên người Đoan Mộc Sinh, rốt cuộc nhận ra người này cũng không đơn giản. Hắn bèn đi ra giữa sân, cao giọng nói:
“Tuy ta là tam đệ tử Thu Thủy Sơn nhưng thiên phú cực kém, thua xa lão tứ và lão ngũ. Nhưng mà… gia sư đã có lệnh, ta sao có thể lùi bước. Cho dù thua thì cũng xem đây là cơ hội lịch luyện học tập, mong vị huynh đệ này vui lòng chỉ giáo.”
Trước cứ nói sẵn lời kịch của người thua cuộc, cho dù thua thật thì cũng không quá khó coi.
Đoan Mộc Sinh không hài lòng, Bá Vương Thương lại chỉ về phía lão tứ Vân Đồng Tiếu.
“Vậy ngươi luận bàn với ta đi, đổi người. Trình tự lớn nhỏ đương nhiên quan trọng, nhưng mà thực lực càng quan trọng hơn. Ỷ mạnh hiếp yếu không phải là phong cách của ta, càng không phải là phong cách của…”
Minh Thế Nhân lập tức nói xen vào: “Đừng, đệ rất thích ỷ mạnh hiếp yếu nha, tam sư huynh đừng có đại biểu thay cho đệ à! Từ xưa đến nay tu hành giới làm gì có công bằng? Nói thẳng ra thì chỉ có một câu là chân lý, mọi kẻ bị đánh bại đều là kẻ yếu.”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt liếc Minh Thế Nhân một cái rồi nói tiếp: “Tóm lại, ta không thích ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng nếu các ngươi cứ khăng khăng muốn thế thì ta cũng đành phụng bồi.”
Vân Đồng Tiếu hỏi chấm?
Ai khăng khăng muốn thế? Ngươi là đồ đần sao?
Vân Đồng Tiếu ho khan một tiếng, cười nói: “Cũng được, hy vọng ta có thể chống đỡ được ba chiêu của ngươi.”
Đoan Mộc Sinh càng nghe càng tức giận, cái gì mà ba chiêu? Ta muốn đánh hơn trăm hiệp, có hiểu hay không?!
Đoan Mộc Sinh chán nản nói: “Thôi ngươi chọn một người trong số chúng ta đi! Kẻo lại trách chúng ta không cho ngươi cơ hội chọn lựa.”
Lời này vừa thốt ra, đám đệ tử Thu Thủy Sơn lập tức nghị luận ầm ĩ. Coi thường người ta quá mức nha!
Trần Phu cười nói: “Lục lão đệ, vị đệ tử này của ngươi thật thú vị.”
Lục Châu đáp: “Tính cách hắn xưa nay đều ngay thẳng như thế.”
“Vậy tuỳ ý bọn hắn nhỉ?”
“Ừm, tuỳ bọn hắn.”
Lục Châu và Trần Phu không định nhúng tay, để cho đám đệ tử tự xử lý với nhau.
Ma Thiên Các đã thắng hai trận, dù trận thứ ba có thua cũng không mất mặt, huống hồ gì thực lực Ma Thiên Các không yếu, Thu Thủy Sơn muốn thắng thì nhất định phải dùng thực lực chân nhân, những người khác mà thò đầu ra thì chỉ là dê béo cho Ma Thiên Các làm thịt.
Nói là nói như vậy, nhưng Vân Đồng Tiếu quả thật muốn tìm đối thủ yếu một chút.
Ánh mắt hắn nhanh chóng tìm kiếm trong đám người Ma Thiên Các… Người nào kém cỏi nhất đây?
Vân Đồng Tiếu nhìn về phía bốn vị đại trưởng lão Lãnh La đeo mặt nạ bạc, lạnh lùng đứng khoanh tay, khí tức bức người, rõ ràng là cao thủ, loại! Tả Ngọc Thư tay cầm Bàn Long Trượng chống xuống đất, long văn ẩn ẩn loé sáng, toả ra lực lượng thần bí, loại! Phan Ly Thiên lưng hơi còng, bên hông có hồ lô vàng kim ẩn hiện quang hoa, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên như nước chảy mây trôi, tuyệt đối là người đã trải qua vô số sinh tử, loại! Hoa Vô Đạo trông nghiêm cẩn chuẩn tắc, nhưng khí tức nội liễm, rõ ràng là người cực kỳ cẩn thận, loại!
Hai người trẻ tuổi kia trông như người hầu, thoạt nhìn rất kém cỏi, là lựa chọn tốt. Nhưng mà luận bàn với người hầu thì còn mất mặt hơn là thua cuộc.
Vân Đồng Tiếu tiếp tục chọn lựa.
Hắn vốn định chọn nam tử cao gầy có khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên, nhưng vừa rồi nghe đối phương tự giới thiệu là tứ đệ tử Ma Thiên Các, lại còn dám ngắt lời tam sư huynh… thôi đi, có khi lại là đồ âm hiểm quỷ ma!
Cuối cùng Vân Đồng Tiếu nhìn về phía người thấp thấp, dáng vẻ mập tròn, gương mặt rất ngu, đầu thì gật gà gật gù như sắp ngủ gật tới nơi.
“Ta có thể luận bàn một trận với vị huynh đệ này không?” Vân Đồng Tiếu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận