Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 780

Lục Châu quay đầu nhìn thoáng qua Hải Loa, thấy tiểu nha đầu đang nhìn cảnh tượng hoang tàn bên dưới của Lương Châu Thành với vẻ mặt phức tạp, đặc biệt là khu vực có bảy chiếc phi liễn rơi vỡ.
“Ngươi biết hắn?” Lục Châu thăm dò.
Hải Loa lắc đầu đáp: “Không biết.”
Lục Châu không đề cập tới chuyện hồng liên, vì đa số tu hành giả Đại Viêm đều không biết rõ về sự khác biệt giữa hồng liên và kim liên.
“Có nhớ quê hương ngươi ở đâu không?” Lục Châu hỏi.
“Rất xa… rất xa, phải ngồi thuyền đi cực kỳ lâu.” Hải Loa mơ hồ đáp.
Lục Châu xoay người lại đối mặt với Hải Loa, nghiêm túc hỏi: “Thuyền gì?”
“Một chiếc quan tài màu đỏ, sư phụ đã từng thấy nó rồi.” Hải Loa nói.
Đúng như Lục Châu đã dự đoán.
Tư Vô Nhai đứng gần đó nghe được lời này kinh ngạc vô cùng. Không ngờ cỗ quan tài kia lại là một khí cụ vận chuyển.
Quan tài có khắc trận văn màu đỏ, lực phòng ngự kinh người, đúng là rất thích hợp để vận chuyển tu hành giả vượt qua khu vực biển đen.
“Ngươi còn nhớ biển đen không?” Lục Châu hỏi.
Hải Loa mờ mịt lắc đầu: “Nước biển rất trong mà, đâu có màu đen…”
“Ngươi không phải từ trong biển đen bay ra sao?” Lục Châu kinh ngạc.
Hải Loa lại lắc đầu.
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Lục Châu. Điều này có nghĩa là, không chỉ có một con đường nối thông hồng liên giới và kim liên giới.
“Ngươi có biết Lạc Thời Âm không?”
“Lạc… Lạc… Đồ nhi biết…” Hai mắt Hải Loa sáng lên, tựa như đang nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Nàng đang ở đâu?”
“Không nhớ…”
“Còn nhớ được chuyện gì nữa không?”
“Không có.” Hải Loa buồn bã lắc đầu.
Lục Châu lộ vẻ tiếc nuối. Dựa theo tình trạng thức tỉnh của Hải Loa thì nàng nhớ ra được những chuyện này đã là không tệ.
“Đưa tay đây.”
“Vâng.” Hải Loa vươn cổ tay về phía sư phụ.
Tư Vô Nhai nhìn cảnh này, trong đầu như có điều suy nghĩ, trong khi những người khác đều không hiểu Lục Châu đang làm gì.
Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch cho nàng, sau đó hắn rơi vào trầm tư.
Từ mạch tượng của Hải Loa có thể thấy sinh mệnh lực của nàng rất dồi dào, thậm chí còn có vẻ gần đủ cả ngàn năm, cách thời điểm đại nạn thọ mệnh cực kỳ xa xôi.
Điều này khác hoàn toàn với Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đã chết ba lần, ngàn năm thọ mệnh đã tiêu hao gần như không còn. Hắn còn sống được hoàn toàn nhờ vào Hồng Ngư Chi Tâm bổ sung thêm trăm năm tuổi thọ, khí tức sinh mệnh rất yếu ớt.
Từ đó có thể suy ra… Hải Loa không phải là người tộc Vô Khải. Thế nên khả năng Lạc Thời Âm phục sinh biến thành Hải Loa gần như bằng không.
Đương nhiên bây giờ mà đưa ra phán đoán này thì vẫn còn hơi sớm, có lẽ hồng liên địa giới có thủ đoạn kinh người đủ để khiến một người trọng sinh, nếu không thì việc Hải Loa thức tỉnh tu vi làm sao mà giải thích?
Thấy Hải Loa lộ vẻ khó xử, Lục Châu lên tiếng an ủi: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa…”
“Xin lỗi sư phụ, đồ nhi không cố ý muốn quên…” Hải Loa áy náy nói.
Tiểu Diên Nhi nắm chặt tay Hải Loa, thân thiết nói: “Không sao, sư phụ không trách muội đâu.”
“Vâng.”
Tu hành giả Đại Viêm lần lượt bay lên bầu trời Lương Châu Thành, lăng không quan sát cảnh tượng hoang tàn khắp nơi. Ai nấy đều khẽ thở dài.
Bỏ ra đại giới để đổi lấy hoà bình vẫn rất đáng. Trải qua trận chiến này, liên minh mười hai nước đã hoàn toàn sụp đổ. Trong một khoảng thời gian tương đối dài, bọn hắn sẽ không còn năng lực gây chuyện nữa.
Mấy trăm tu hành giả lăng không lơ lửng trên bầu trời, sau đó đồng loạt xoay người nhìn về phía Lục Châu, khom người hành lễ thật sâu.
Thiên ngôn vạn ngữ đều gói gọn trong một cái khom người đầy thành kính này.
Đúng lúc này, từ phía đông đột nhiên có một toà pháp thân cao mười trượng vọt tới.
Đi đầu là Diệp Thiên Tâm mặc bạch y đang điều khiển pháp thân, theo sát phía sau là Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành và Tả Ngọc Thư.
Tiểu Diên Nhi chạy tới nghênh đón, tươi cười nói: “Sư tỷ, tỷ tới chậm rồi!”
Diệp Thiên Tâm dừng lại, nghi hoặc nhìn bốn phía: “Muộn rồi sao?”
“Lục sư tỷ, sư phụ gọi ra pháp thân cửu diệp, liên tục sử dụng đại thần thông, giống như là… như là…” Tiểu Diên Nhi nhất thời không biết dùng từ gì để miêu tả.
“Được rồi.” Lục Châu biết tiếp theo sẽ là những lời có cánh. Bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện này.
Diệp Thiên Tâm khom người làm lễ: “Sư phụ.”
“Các chủ.”
Tả Ngọc Thư, Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành nhìn quang cảnh hoang tàn nơi đây, mãi một lúc vẫn không thể bình tĩnh lại. Thật khó có thể tưởng tượng nơi này vừa xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Bình chướng vỡ nát, không còn một nơi nào nguyên vẹn, lầu các tan tành, khắp nơi đều là thi thể ngổn ngang…
Lục Châu vuốt râu nói: “Thu dọn đi.”
“Tuân mệnh!” Các tu hành giả Đại Viêm cùng nhau vén tay áo làm việc.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, phía đông thành vẫn còn chưa bị phá huỷ, người đã chiến đấu lâu như vậy, hay là đến đó nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Mặc dù lực lượng phi phàm trong cơ thể đã được thần kỹ của Bạch Trạch khôi phục, nhưng suốt chặng đường dài chiến đấu với nhịp độ cao đã khiến Lục Châu mệt mỏi đến mức chết lặng. Hắn cũng cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, đồng thời suy nghĩ chút chuyện.
Cùng lúc đó, tại hồng liên địa giới, trong một cung điện nguy nga sừng sững.
Một lão giả đầu đội hồng quan đang ngồi nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần.
Một tên thuộc hạ đi tới, khom người nói: “Khâu trưởng lão, mệnh thạch của trưởng lão Khương Văn Hư đã tắt.”
Lão giả đội hồng quan lập tức mở mắt.
“Đã nhiều năm như vậy mà hắn vẫn bặt vô âm tín. Thủ đoạn bảo mệnh của hắn rất nhiều, người giết được hắn… chỉ có thể là thập diệp.”
“Thập diệp chính là Thiên Giới Bà Sa… có loại đại năng này tồn tại, vậy cái chết của Khương trưởng lão có cần truy cứu nữa không?”
“Chuyện gì cũng có nặng có nhẹ, trước cứ lấy thuỷ tinh cầu mà hắn gửi về đem đi nghiên cứu một phen. Ngoài ra nhanh chóng lệnh cho người tính toán lộ tuyến của cỗ quan tài, tìm tới vị trí của hắn.” Khâu trưởng lão nói.
“Vâng.”
“Chuyện bên Phi Tinh Trai thế nào rồi?” Khâu trưởng lão hỏi.
“Phi Tinh Trai đã hạ được loan điểu, danh tiếng đang cực thịnh, nhưng Phi Tinh Trai cũng vì vậy mà bị thương nặng. Hơn nữa… nghe nói Phi Tinh Trai muốn điều tra một tên hung thủ thần bí nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối.”
“Hung thủ?”
“Trong lúc Phi Tinh Trai đang thi hành nhiệm vụ, có một đệ tử ngũ diệp bị tập kích, không phải do hung thú. Sau khi về thành, trong lúc bọn hắn còn đang nghe ngóng điều tra thì hung thủ lại tiếp tục chém thêm ba người của Phi Tinh Trai. Kẻ đó là một cao thủ kiếm thuật.”
Khâu trưởng lão gật đầu. “Cao thủ kiếm đạo như thế hẳn không phải là hạng người vô danh. Phái người điều tra đi. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, tìm biện pháp lôi kéo hắn.”
“Vâng!”
Trong lúc đó, nhân vật chính Ngu Thượng Nhung đang bị dư luận xì xào bàn tán suốt mấy ngày nay lại đang ngồi yên vị trong một tửu lâu, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Hắn nhìn nha đầu có đôi mắt to tròn đang ngồi đối diện mình, thầm nghĩ, có phải do bình thường hắn tỏ ra quá mức ôn hoà nên nha đầu này mới gan to bằng trời mà lẽo đẽo theo hắn suốt mấy ngày nay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận