Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1322

"Sao có thể?" Lão giả lưng còng không thể tin nổi, đôi mắt xanh lục như độc xà nhìn thẳng vào thanh bào kiếm khách đang chậm rãi đi dưới mặt đất.
Lão không tin vu thuật của mình lại thất bại. Nhưng khi vừa nâng tay lên định xuất thủ lần nữa.
"Xin lỗi, quá tam ba bận."
Ngu Thượng Nhung đạp đất bay lên phóng về phía mái điện, thân ảnh như thiểm điện, trường kiếm huy động, kiếm cương nở rộ như pháo hoa.
Vù!
Lão giả lưng còng hoá thành một cơn gió lướt đi mất. Lão không thể bại lộ.
Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng trên nóc đại điện, nhìn về phía ngọn gió vừa lướt đi, khẽ nói: “Cao thủ.”
Hắn không tiếp tục đuổi theo mà quay trở về trong cung điện, định báo lại chuyện này cho Tư Vô Nhai.
Nhưng mà...
Lão giả lưng còng bay lướt ra khỏi cung điện rồi quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngu Thượng Nhung không đuổi theo, lập tức nhíu mày: "Sao có thể không chết..."
Lão vốn định dẫn dụ thanh bào kiếm khách ra, sau đó thần không biết quỷ không hay giết chết kẻ này. Nhưng không ngờ đối phương lại không thèm đuổi theo.
Vì sao lại như thế?
Rõ ràng trên người hắn chỉ có khí tức thập diệp... Rõ ràng là yếu đến không thể yếu hơn, nhưng kiếm thuật lại mạnh đến mức khiến người ta giận sôi.
Lão giả lưng còng lập tức bay vòng trở về, lướt đến trên tường thành nhìn lại, nhưng thanh bào kiếm khách đã không còn thấy bóng dáng.
Lão giả lấy ngọc bàn ra, cấp tốc lướt về phía hậu điện, tốc độ nhanh đến cực hạn, không bao lâu sau đã xuất hiện trên không trung một toà đại điện.
Ngọc bàn khẽ rung động.
"Chính là chỗ này... nơi phát ra khí tức Thanh Thiền Ngọc."
Phản ứng của ngọc bàn đã chứng minh điều này.
Đúng lúc này, lão giả nhìn thấy trong hoa viên có một nữ tử ưu nhã đang ngồi trong lương đình, trước mặt nàng đặt một cây cổ cầm tinh xảo vô cùng.
Mỗi khi nữ tử kia di động, ngọc bàn sẽ xuất hiện ba động theo.
"Thì ra Thanh Thiền Ngọc nằm trong tay ngươi..."
Lão thử cảm giác tu vi của nữ tử. Kết quả giống với thanh bào kiếm khách kia, đều rất nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức lão chẳng có chút hứng thú nào.
Nhưng mà lão vẫn cực kỳ cẩn thận. Bởi vì kẻ có thể đánh hạ một Mệnh Cách của thiếu chủ Tần Mạch Thương thì sao có thể là kẻ yếu?
Dù nói thế nào thì hôm nay, mục đích chính của lão khi đến đây là để báo thù cho thiếu chủ, lão nhất định phải giết người!
Ngọc bàn xoay tròn, khói xanh toát ra biến thành hình cự xà, giương nanh múa vuốt nhào về phía nữ tử.
Vù!
Khói xanh bay lướt qua. Nữ tử kia vẫn bình an vô sự, không chỉ không xảy ra chuyện gì mà còn cảm thấy tâm tình vui vẻ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lão giả lưng còng thấy vậy thì kinh hãi.
Hôm nay thật đúng là gặp quỷ.
Một tên thanh bào kiếm khách giết không chết thì thôi đi, bây giờ lại thêm một tiểu nha đầu cũng không nể mặt mũi, dù gì ta cũng đang công kích ngươi đó, phối hợp diễn một chút có được không?
Tâm tình lão giả lưng còng muốn sụp đổ...
Lão đã ý thức được có lẽ do vu thuật có vấn đề chứ không phải đám kiến hôi này mạnh mẽ bao nhiêu!
"Nhỏ yếu chính là cái tội."
Lão giả tạo thành thủ ấn, từng đạo thanh ấn dung nhập vào màu trời khiến người ta rất khó phát giác. Đây chính là một trong những ưu thế lớn của bọn hắn.
Đúng lúc này, nữ tử kia nâng tay, mười ngón tay như bay như múa, cổ cầm rung động. Một đạo cầm cương cực lớn xuất hiện trước người nữ tử.
Giai điệu du dương truyền ra như thuỷ triều, phô thiên cái địa đánh tới.
"Không đúng, là cao thủ!"
Lão giả lưng còng giật mình, thu hồi thanh ấn, lướt về phía hậu phương và ẩn nấp sau một toà kiến trúc.
"Không vội, chờ một chút vậy. Có thể kháng cự được vu thuật sao có thể là kẻ yếu."
Lão quyết định không tiếp tục sử dụng vu thuật mà cẩn thận chờ thời cơ thích hợp, cho đối thủ một kích chí mạng.
Lão giả lưng còng ẩn nấp, trong lòng không khỏi tán thưởng, không ngờ một hồng liên giới nhỏ bé như vậy lại có tàng long ngoạ hổ ẩn tàng dù mặt ngoài bọn hắn đều có vẻ yếu ớt không thể chịu nổi.
Còn may lão nô đủ cẩn thận. Thiếu chủ, một Mệnh Cách của ngài bị đánh hạ cũng không oan.
Cùng lúc đó, Ngu Thượng Nhung đã truyền tin tức này cho Tư Vô Nhai. Lão thất thông minh, nhất định có thể nghĩ ra phương pháp ứng phó tốt hơn.
Ngu Thượng Nhung có thể sống đến hôm nay cũng nhờ vào khả năng phán đoán vô cùng chuẩn xác của hắn. Hắn có thể đoán ra cơn gió vừa rồi mình gặp phải có thực lực vượt xa bản thân, chỉ là hắn không rõ vì sao đối phương không đánh lấy một chiêu đã bỏ chạy.
Thực lực đối phương cao cường, Ngu Thượng Nhung đương nhiên sẽ không đuổi theo.
Sau khi biết được tin tức này, Tư Vô Nhai đặc biệt coi trọng, lập tức đi tới Dưỡng Sinh điện khom người nói:
"Sư phụ, có thích khách, xin sư phụ nhất định phải cẩn thận."
Lục Châu đang nhắm mắt ngồi tu hành trong Dưỡng Sinh điện, nghe vậy bèn mở mắt ra. Có lẽ vì phải đóng vai lão nhân quá lâu nên lời nói cử chỉ và tâm thái hiện tại của hắn đều chẳng khác gì một ông cụ non. Đương nhiên dù mang dung mạo trẻ trung nhưng uy tín của hắn vẫn cao vô cùng.
"Đã biết."
Lục Châu đáp lại một câu rồi dừng việc tu hành lại. Nghĩ tới phù văn thông đạo trên đỉnh núi tuyết, Lục Châu mặc niệm khứu giác thần thông.
Lần theo ký ức về mùi vị trong não hải, Lục Châu không ngừng tăng lên phạm vi bao trùm thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận