Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2038: Xử tử Nhạc Dương Tử

“Có ta ở đây, ai cũng không thể tháo mặt nạ của ngươi.”
“Thì bây giờ ta lại mang lên nè, đâu có gì khác biệt đâu?” Giang Ái Kiếm nhún vai.
Ngân Giáp Vệ mắng: “Ngu xuẩn.”
“Ngươi mắng ta?” Giang Ái Kiếm nhìn Ngân Giáp Vệ, định biện luận một trận, nhưng thấy khí thế đối phương quá thịnh bèn cười xòa nói. “Đừng giận, chỉ là xử lý hơi đần thôi mà.”
“Ngươi bại lộ thân phận, người trong Thái Hư sẽ không cho rằng Thất Sinh là Tư Vô Nhai nữa, việc này sẽ tạo thành biến số khó lường.” Ngân Giáp Vệ nói.
“Không thể nào…”
“Không có cái gì là không thể, lập kế hoạch phải bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngươi có từng nghĩ tới việc Minh Tâm Đại Đế đã biết tất cả chuyện này không?”
Giang Ái Kiếm cả kinh, hắn thật sự không nghĩ tới điều đó.
Cho tới nay, kế hoạch của bọn hắn vẫn diễn ra rất tốt, tu hành giả thập điện hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ. Minh Tâm Đại Đế ủy thác trách nhiệm, kể cả tứ đại Chí Tôn cũng chưa từng hoài nghi bọn hắn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, quả thật là quá thuận lợi rồi.
“Xong đời. Vậy phải làm sao đây?”
Ngân Giáp Vệ đáp: “Một chữ thôi: Chờ.”
Cảm thấy lời này chưa đủ rõ ràng, hắn bổ sung thêm bốn chữ: “Chờ hắn thức tỉnh.”
Giang Ái Kiếm gãi đầu nói: “Lão Tư cũng thật là, biết rõ ta ngu ngốc còn để ta làm việc này.”
Cùng lúc đó.
Trong Thánh Điện, Hoa Chính Hồng quỳ gối giữa đại điện với dáng vẻ vô cùng chật vật, báo cáo lại một năm một mười chuyện đã xảy ra ở Vân Trung Vực.
Hư ảnh Minh Tâm Đại Đế xuất hiện trước mặt nàng. “Đánh bại ngươi bằng ba chưởng?”
“Ta không ngờ người này có tu vi cao đến thế, thủ đoạn lại vô cùng hung ác. Rõ ràng ta cảm nhận được cảnh giới của hắn không cao nên mới sơ suất, cuối cùng chịu thiệt thòi lớn. Tuy vậy điện thủ chi tranh vẫn diễn ra rất thuận lợi.”
Minh Tâm Đại Đế thản nhiên đáp: “Chỉ sợ không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Hoa Chính Hồng cúi đầu xuống, không xảo biện gì. Thua chính là thua.
Nàng nói: “Ta càng không thể ngờ được… Thất Sinh không phải là Tư Vô Nhai.”
Minh Tâm Đại Đế cau mày, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Nhạc Dương Tử đâu rồi?”
“Hắn và thanh điểu đều bị thương.”
“Ôn Như Khanh, Quan Cửu.” Minh Tâm Đại Đế gọi.
Hai đạo hư ảnh xuất hiện trong Thánh Điện, khom người nói: “Xin Điện chủ phân phó.”
“Xử tử Nhạc Dương Tử.” Minh Tâm Đại Đế đạm mạc nói.
“Vâng.”
Hai người biến mất. Ánh mắt Minh Tâm Đại Đế lại lần nữa nhìn về phía Hoa Chính Hồng: “Theo ý kiến của ngươi, chủ nhân Ma Thiên Các có lai lịch ra sao?”
Hoa Chính Hồng cúi thấp đầu đáp: “Ta cho rằng hắn là cường giả lạ mặt đến từ vùng đất thất lạc.”
Trong lòng nàng còn có một suy nghĩ nhưng ngàn vạn lần cũng không dám nói ra. Đó chính là… người kia nắm giữ một loại lực lượng bá đạo hung mãnh mà nàng từng quen biết.
“Cường giả lạ mặt?” Minh Tâm Đại Đế sinh lòng nghi hoặc.
“Xin Đại Đế làm chủ cho ta. Quang luân 300.000 năm tuổi thọ của ta…” Hoa Chính Hồng nài nỉ.
Minh Tâm lắc đầu thở dài: “Có chơi có chịu, ngươi đâu phải tiểu hài tử.”
Hoa Chính Hồng lại cúi thấp đầu hơn.
Minh Tâm Đại Đế ném ra một viên đan dược màu xanh ngọc cho nàng. “Đây là Hồi Luân Thiên Huyền Đan, ngươi hãy dùng cho cẩn thận.”
Hoa Chính Hồng mừng rỡ nhận lấy đan dược: “Đa tạ Đại Đế!”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hoa Chính Hồng rời khỏi Thánh Điện. Ngay sau đó hư ảnh Minh Tâm Đại Đế cũng từ từ biến mất.
Đồ Duy điện.
Đám Ngân Giáp Vệ khom người hành lễ: “Bái kiến điện thủ đại nhân!”
Trước đây Thất Sinh tuy là điện thủ Đồ Duy điện nhưng đám người dưới không quá thần phục. Hiện tại tin tức về điện thủ chi tranh thông qua phù chỉ đã truyền đi rất nhanh, lan ra khắp Thái Hư.
Đám Ngân Giáp Vệ thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Ngân Giáp Vệ đặc thù đứng bên cạnh Thất Sinh.
Giữa Ngân Giáp Vệ với nhau cũng chưa chắc đã thân quen. Từ khi Thất Sinh tiến vào Đồ Duy điện, tên Ngân Giáp Vệ này đã ở bên cạnh Thất Sinh nửa bước cũng không rời, cực kỳ trung thành.
Bọn hắn đều biết Ngân Giáp Vệ là tâm phúc của Thất Sinh. Ngày hôm nay mới biết được hắn cũng là Chí Tôn mà người người kính sợ!
Điện thủ cũ là Khương Văn Hư chẳng qua cũng chỉ là đạo thánh, thống lĩnh ba ngàn Ngân Giáp Vệ đều là chân nhân và thánh nhân.
Hiện tại trong số Ngân Giáp Vệ lại có một người là Chí Tôn, uy danh của Đồ Duy điện lập tức được đẩy lên cao ngất.
Thất Sinh hài lòng gật đầu nói: “Rất tốt, chỉ cần các ngươi đi theo bản tọa làm việc đàng hoàng chăm chỉ, bản tọa sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Điện thủ đại nhân vạn tuế!” Đám Ngân Giáp Vệ đồng thanh hô to.
Một tên Ngân Giáp Vệ bước lên, cung kính nói: “Thuộc hạ thật không ngờ vị đại ca này có tu vi cao thâm như thế, bây giờ cả Thái Hư đều biết tới đại ca rồi.”
Thất Sinh đã dự liệu được bọn hắn sẽ tò mò về chuyện này, hắn phất tay trầm giọng nói: “Có một số chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Vâng!”
Một lời nói dối cần có hàng trăm hàng ngàn lời nói dối khác bao che cho, thay vì khổ sở như vậy thì ngay từ đầu không nói gì cho khỏe. Đây chính là phong cách làm việc của Giang Ái Kiếm.
Hắn không cách nào kín kẽ đến hoàn mỹ như Tư Vô Nhai.
“Tất cả lui xuống đi.”
Đám Ngân Giáp Vệ cung kính rời khỏi đại điện.
Thất Sinh nói: “Hiện tại chúng ta đã có năm phần Trấn Thiên Xử. Còn thiếu của Trứ Ung, Thượng Chương, Hi Hòa, Huyền Dặc và Chiêu Dương điện.”
Ngân Giáp Vệ gật đầu đáp: “Việc này không thể nóng vội, hiện tại Thiên Khải Chi Trụ đã sập hai cái, trong thời gian ngắn tám Thiên Khải Chi Trụ còn lại sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
Thất Sinh tò mò hỏi: “Trời sẽ sập thật ư?”
“Thà tin là có còn hơn không.” Ngân Giáp Vệ nói.
“Hầy, ta cũng không muốn phải chết uất ức như vậy đâu. Vừa nghĩ tới thế giới này cần ta cứu vớt liền thấy gánh nặng ngàn cân. Ta lại phải gánh vác nhiều trọng trách và áp lực lớn như vậy ở cái tuổi này…”
Ngân Giáp Vệ ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Chú ý hình tượng của ngươi.”
“Biết rồi.” Thất Sinh bĩu môi.
Đột nhiên Ngân Giáp Vệ truyền âm nhập mật nói: “Có cao thủ đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận