Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1592

Cùng lúc đó.
Lục Châu cũng thu hồi thần thông.
Trên thực tế, từ khi nghe tiếng thông báo điểm công đức nhập trướng, Lục Châu đã cấp tốc quan sát các đồ đệ, cuối cùng khoá chặt trên người Minh Thế Nhân và Ngu Thượng Nhung.
“Mạnh phủ…”
Lục Châu lục tìm trong ký ức xem có hình ảnh nào liên quan đến quá khứ của Minh Thế Nhân không, nhưng có lẽ vì đã quá lâu, hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Có đôi khi Lục Châu lại nghi hoặc, vì sao Cơ Thiên Đạo lại trùng hợp thu nhận những người này làm đồ đệ?
Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời…
Lục Châu than nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt lại tiếp tục tu hành.
Sáng hôm sau.
Tin tức đại tướng quân Tây Khất Thuật tử vong đã truyền đi khắp Hàm Dương, khiến dân tình chấn động.
Một số phụ tá có quan hệ mật thiết với Tây Khất Thuật cấp tốc tụ tập lại, kể cả cao thủ kiếm đạo Bạch Ất.
Trong một biệt uyển.
Không khí có vẻ rất kìm nén.
“Hơn mười tên thích khách dưới trướng Tây tướng quân đều chết trong tay một cao thủ kiếm đạo, toàn bộ là một kích chí mạng. Nếu hôm qua Bạch tướng quân không ngồi uống rượu cùng ta cả đêm, ta đã hoài nghi là Bạch tướng quân làm.”
Một người mặc trường bào xám, trên mặt có lún phún râu, tay ôm kiếm nói: “Cao thủ kiếm đạo?”
“Đã tìm được thi thể Tây Khất Thuật, vết thương trên người hắn rất quỷ dị phức tạp. Có vết đao, có vết lưỡi câu, cũng có vết kiếm. Hung thủ vô cùng hung tàn, ra tay tàn nhẫn.”
Sắc mặt đám người ngưng trọng.
“Điều này nói rõ hung thủ không phải là một người mà là một nhóm người. Hơn nữa, tu vi của bọn hắn rất cao.”
“Dám ra tay với Tây tướng quân tại phụ cận đô thành, lá gan thật lớn. Đám người này có mục đích gì?”
Lúc này, một quan viên tuổi tác hơi lớn lên tiếng: “Ta nghe nói trong vòng một đêm, Mạnh phủ được cây cối bao phủ xanh biếc như mùa xuân. Chẳng lẽ… là Mạnh Minh Thị trở về báo thù?”
Lời này vừa nói ra, đám người đưa mắt nhìn nhau, cảm giác sống lưng lạnh ngắt.
“Trên đời này làm gì có quỷ quái, đừng có tự mình doạ mình. Mạnh Minh Thị đã chết từ đời nào, ta đã cho người điều tra, thuộc hạ Huyền Cao dưới trướng Tây Khất Thuật trước khi chết từng đi tới Triệu phủ. Chuyện này ắt có quan hệ đến Triệu công tử.”
Bạch Ất nghi ngờ nói: “Triệu Dục?”
“Gần đây thời buổi rối loạn, Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân đồng loạt tạ thế, Phạm chân nhân bế quan không ra, Tần chân nhân thần long không thấy bóng. Ta luôn cảm thấy… hiện tượng mất cân bằng không chỉ ảnh hưởng đến phía đối diện.”
Bạch Ất nói: “Trước cứ bẩm báo việc này lên cho Tần Đế bệ hạ định đoạt.”
Đám người gật đầu đồng ý.
Giữa trưa, tại Triệu phủ.
Trong biệt uyển.
“Các chủ, thất tiên sinh đã đưa tới định vị trận.” Nhan Chân Lạc đưa phù chỉ đã khắc hoạ xong, dâng lên cho Lục Châu.
Lục Châu gật đầu, tiếp nhận phù chỉ. Sau đó lấy ra ngọc phù truyền tống tập thể, thiêu đốt phù chỉ.
Ấn phù bay ra chui vào bên trong ngọc phù. Ngọc phù toả ra quang hoa, trở nên nóng ấm. Lát sau lại khôi phục bình thường.
Lục Ly nói: “Có ngọc phù này, chúng ta có thể trở về Ma Thiên Các trong vòng một khắc đồng hồ.”
Đây không chỉ có tác dụng chi viện, mà cũng là một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình.
Lục Châu thu hồi ngọc phù, nhìn về phía Minh Thế Nhân đứng trong đám người.
Minh Thế Nhân đã thay một bộ quần áo khác, trông thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra.
Lục Châu gọi: “Lão tứ.”
Minh Thế Nhân giật mình, khom người đi tới: “Sư phụ?”
“Ngươi vừa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tu vi tăng mạnh. Để vi sư xem ngươi tiến bộ bao nhiêu.”
Bàn tay vung lên, một đạo chưởng ấn bay về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân giật nảy cả mình, không ngờ sư phụ nói ra tay là ra tay.
Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc phải đề phòng sư phụ, mà cho dù có thì cũng vô dụng.
Minh Thế Nhân luống cuống nhìn chưởng ấn bay tới, hai tay chập lại chống đỡ.
Ầm!
Chưởng ấn nện vào hai tay hắn. Minh Thế Nhân lui về sau hơn mười bước, suýt chút nữa đã ngã xuống, há mồm ho khan kịch liệt.
Hắn cố nén ánh mắt hốt hoảng, cấp tốc nặn ra một nụ cười: “Sư phụ thần uy cái thế, đồ nhi sao có thể là đối thủ của người.”
Đám người nhìn cảnh này, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Chưởng ấn kia có bao nhiêu lực đạo, mọi người đều cảm giác được rõ ràng. Tốc độ ra chưởng cũng không nhanh, chỉ là hơi bất ngờ. Cho dù có đánh trúng cũng không đến mức phải lui lại ho khan liên tục như thế.
Cách giải thích duy nhất chính là con hàng này lại diễn trò.
Khá lắm.
Diễn tốt lắm, rất có tinh tuý của lão bát.
Chỉ có Ngu Thượng Nhung biết rõ Minh Thế Nhân đang bị thương, bèn vội vàng nói: “Chưởng ấn của sư phụ nội liễm khí tức, quả thật khiến người ta khó lòng nắm bắt.”
Đám người câm nín.
Mặt trời mọc ở đằng tây rồi? Ngay cả Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung mà cũng biết vỗ mông ngựa?!
Lục Châu nhìn bộ dạng chật vật của Minh Thế Nhân, không thèm vạch trần hắn mà thản nhiên nói:
“Ngươi phải nhớ kỹ một điều. Ma Thiên Các mới là chỗ dựa của ngươi.”
Đám người nghe vậy lập tức não bổ, ý của sư phụ là đang nhắc nhở lão tứ không được phản bội Ma Thiên Các.
Nhưng Minh Thế Nhân lại hiểu được hàm ý của sư phụ, trong lòng cảm động, khom người đáp: “Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.”
Đúng lúc này, một người hầu bước vào, cung kính nói: “Lão tiên sinh, người trong cung đến điều tra vụ án Tây tướng quân bị giết. Triệu công tử mời ngài qua đó.”
Lục Châu đứng dậy, thản nhiên nói: “Không gặp.” Sau đó xoay người trở về phòng tu luyện.
Người hầu cũng rất cạn lời.
“Gia sư đâu phải người các ngươi muốn gặp là gặp?” Minh Thế Nhân trợn mắt nói.
Ma Thiên Các chỉ đến đây nghỉ chân, thuận tiện tìm hiểu tình hình tại thanh liên giới. Nếu ai đến đòi gặp cũng ra gặp, vậy chẳng phải sư phụ sẽ mệt chết sao?
“Nhưng mà việc này can hệ trọng đại a!” Người hầu khóc không ra nước mắt.
“Ta đi theo ngươi một chuyến.” Minh Thế Nhân nói.
“Cùng đi đi.” Vu Chính Hải cũng bước ra khỏi biệt uyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận