Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1328

Theo từng chưởng ấn dồn dập còn có tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng khiến đám người Ma Thiên Các không rét mà run.
“Không phải đánh ngang tay sao? Ta nhìn thế nào cũng như đang treo người ta lên đánh…” Thẩm Tất nói.
Nhan Chân Lạc gãi đầu. “Có… có… có hơi giống bị nghiền ép. Chuyện này…”
Hắn không dám tin, bèn tự nhéo mình một cái. Ui da!
Không phải nằm mơ, tất cả đều là thật.
Hạ Trường Thu dùng cùi chỏ thọc Nhan Chân Lạc một cái: “Nhan tả sứ, thấy Các chủ hung mãnh không?”
Dù vậy, lão giả lưng còng vẫn còn tám Mệnh Cách và pháp thân thập nhất diệp, không thể sơ ý.
Thừa dịp lão giả còn chưa kịp phản ứng, hư ảnh Lục Châu bay về phía trước, Thái Huyền chi lực bộc phát toàn bộ.
Oanh!
Sau khi đánh xong chưởng ấn này, Lục Châu gọi: “Bạch Trạch.”
Tuy rằng Bạch Trạch không có lực tấn công và khả năng phòng ngự tốt như Bệ Ngạn, cũng không có tốc độ khoa trương như Đế Giang, nhưng Lục Châu lại yêu thích nó nhất, bởi vì năng lực của nó là bổ sung thần thông.
Bạch Trạch đạp trên mây chạy tới, nhanh như chớp tới trước mặt Lục Châu.
Hiểu được ý chủ nhân, nó sử dụng năng lực hồi phục thần thông. Khí tức điềm lành trút xuống như mưa.
Thái Huyền chi lực khôi phục với tốc độ kinh người, lập tức trở nên sung mãn.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau.
“Xem ra sư phụ không cần chúng ta rồi.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung nhìn lão giả toàn thân đầy máu nằm dưới đất, gật đầu nói: “Người này đã bị trọng thương.”
Lúc này, trên mặt đất xuất hiện cuồng phong không ngừng tàn phá bừa bãi.
Nhan Chân Lạc lên tiếng nhắc nhở: “Mọi người mau lùi về sau…”
“Chẳng lẽ lão già này còn đòn sát thủ?” Kỷ Phong Hành nấp ở phía sau thò đầu ra hỏi.
Nhan Chân Lạc giải thích:
“Đây gọi là nguyên khí phong bạo. Một cao thủ tu hành khi đạt tới số lượng Mệnh Cách nhất định, đan điền khí hải sẽ trở nên mênh mông vô cùng. Một khi Mệnh Cách bị diệt, tu vi bên trong đan điền khí hải sẽ bị phóng xuất, trở về giữa thiên địa. Tu hành giả càng mạnh thì nguyên khí phong bạo càng lợi hại, lão giả này bị hao tổn hơn bốn Mệnh Cách, nguyên khí phong bạo sẽ không nhỏ đâu.”
Mọi người khẽ gật đầu, nhanh chóng lùi ra xa.
Thẩm Tất nói bổ sung:
“Đôi khi nguyên khí phong bạo sẽ không xuất hiện, có một số cao thủ vì muốn bảo vệ Mệnh Cách mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Bọn hắn sẽ dùng đủ mọi cách để giữ lại nguyên khí trong cơ thể. Chẳng hạn như Tháp chủ Hạ Tranh Vanh, khi đối địch với Các chủ, bị Các chủ đánh giết một Mệnh Cách cũng không xảy ra tình trạng nguyên khí phong bạo.”
Trong lúc hai người thi nhau phổ cập kiến thức, nguyên khí phong bạo đã tàn phá bừa bãi khắp nơi. Các đại điện trong hoàng cung dù đã được đạo văn thủ hộ vẫn bị nguyên khí phong bạo tàn phá đến thê thảm.
Sau khi phóng thích ra cơn mưa điềm lành, Bạch Trạch bay về phía đám người Ma Thiên Các.
Thái Huyền chi lực của Lục Châu được khôi phục, nguyên khí phong bạo cũng dừng lại.
Lão giả lưng còng đột nhiên đứng lên, bộc phát lực lượng tám Mệnh Cách đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu không dám khinh thường, lập tức xuất chưởng.
Ầm!
Lão giả lưng còng không hề sợ hãi, ngạnh kháng thái huyền chưởng ấn.
Rắc! Ai nấy đều có thể nghe rõ tiếng xương cốt gãy vỡ, nhưng dường như lão không có cảm giác đau đớn, miệng phun máu nhưng vẫn tiếp tục bay vọt lên.
Lục Châu lại vung chưởng!
Lão giả lưng còng bỗng nhiên nói: “Vì sao ngươi không dùng toàn lực?”
“Hả?”
“Ngươi muốn tra tấn ta?”
Trong mắt lão giả, khi lão là mười ba Mệnh Cách cũng không phải là đối thủ của Lục Châu. Hiện tại lão chỉ còn tám Mệnh Cách, lẽ ra không thể chống cự lại được mới phải. Vì thế lão cho rằng Lục Châu đang tra tấn mình.
“Ngươi muốn chết thì lão phu thành toàn cho ngươi.” Lục Châu tung chưởng.
Phanh!
Lão giả lưng còng cứ thế không ngừng công kích rồi không ngừng bị đánh bại.
Sau năm chưởng liên tục, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Châu: “Biến thái.”
“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?” Lục Châu lắc đầu, “Nói đi, chủ tử nhà ngươi có lai lịch gì?”
Lão giả cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn khắp hoàng cung.
“Ngươi rốt cuộc cũng nhớ tới việc này. Ngươi đã đắc tội Tần gia, thù này đã kết.” Lão giả nói.
Lục Châu lại lắc đầu. “Thế thì sao?”
“Thì sao? Đương nhiên là Tần gia sẽ lột da rút xương ngươi để báo thù cho ta!” Hai mắt lão giả toát ra lục quang.
Tư Vô Nhai đứng đằng xa đột nhiên lên tiếng: “Ngươi nghĩ nhiều.”
“Ngươi không có tư cách xen vào!” Lão giả tức giận, quay đầu lại quát.
“Thủ hạ bại tướng còn dám càn rỡ.” Tư Vô Nhai tiếp tục nói, “Ta nói ngươi nghĩ nhiều, ngươi không tin sao? Từ trang phục và lời nói của ngươi, có thể thấy ngươi chỉ là một con chó của Tần gia. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng chủ nhân ngươi nhất định sẽ vì một con chó dại cắn người lung tung mà đi báo thù?”
Lão giả lưng còng tức giận nói:
“Lão nô là một trong tứ đại quỷ bộc của Tần gia, cực kỳ trung thành. Thiếu chủ bị mất đi một Mệnh Cách, thù này còn chưa báo lại kết thêm thù mới. Cho dù thiếu chủ không báo thù cho ta thì ba vị quỷ bộc khác có giao tình sinh tử với ta cũng sẽ trả thù. Ta không sợ chết, dùng một mạng của ta đổi lại mạng của tất cả các ngươi là đủ rồi! Ha ha ha ha…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận