Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 306: Nhập Ma thiền không phải thiền chân chính

Mọi người đều cả kinh.
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu lại muốn xem xem ngươi phá Thất Tuyệt Kiếm Trận như thế nào.”
Tim Không Viễn đánh thịch một cái. Nếu chỉ có mình Giang Ái Kiếm thì hắn không hề lo lắng, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện thêm một cao thủ truyền âm, hắn không thể không phòng bị.
“Muốn làm ngư ông đắc lợi?”
Niệm Châu quấn trên hai tay Không Viễn. Hắn giơ hai tay ra, ánh mắt đảo qua đám người Giang Ái Kiếm và Lục Châu rồi nói:
“Thất Tinh đã mở, mời các vị thí chủ… lên đường. A di đà phật.”
Song chưởng vung mạnh!
Niệm Châu xoay vòng bay tới!
Phật Đà Niệm Châu là một kiện vũ khí cực kỳ đặc thù, có thể được dùng làm ám khí, cũng có thể dùng để phòng thân…
Vũ khí này yêu cầu người sử dụng phải có tu vi cực cao, không giống như đao kiếm chỉ cần tu luyện phương thức tấn công đến cực hạn.
Niệm Châu phát ra quang mang màu đen phóng tới như sao băng.
Vù vù!
“Để ta.” Giang Ái Kiếm xung phong đứng ra, Long Ngâm Kiếm bay ra khỏi vỏ.
“Để hắn đi.” Lục Châu thấy Tiểu Diên Nhi ngo ngoe muốn động bèn gọi nàng lại.
“Vâng.”
Nha đầu mà cũng lao ra thì an nguy của lão phu chẳng lẽ phải trông cậy vào tên phế vật Tần Quân này?
Thân ảnh Giang Ái Kiếm lấp loé giữa không trung, biến thành mấy đạo tàn ảnh.
Kiếm cương màu vàng sáng phóng ra.
Choang choang choang!
Đánh trúng Phật Đà Niệm Châu đang bay tới.
Niệm Châu khẽ lui lại. Không Viễn hoà thượng dường như đã sớm dự liệu được chuyện này.
Nhìn thấy Long Ngâm Kiếm trong tay Giang Ái Kiếm, hắn mở miệng tán thưởng: “Kiếm tốt.”
Giang Ái Kiếm mỉm cười, lăng không bay lên.
Các tu hành giả khác đang cật lực chống cự lại sự tấn công của bầy phi kiếm, khí lưu và cương khí cường đại ép bọn họ đến không thở nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Ái Kiếm bay ngang qua.
Mũi chân Không Viễn điểm nhẹ, đạp không bay lên, toàn thân đứng thẳng.
Nửa người dưới của hắn đen tuyền, nửa người trên sáng rực.
“Song thiền! Trời ạ !”
Chỉ cần là tu hành giả có chút kiến thức đều sẽ biết thuỷ hoả không thể tương dung, âm dương không thể đồng thời tồn tại.
Thế nhưng Không Viễn của Đại Không Tự lại có thể song thiền hợp nhất!
Đây là thiên phú cỡ nào!
Từ lâu đã có tin đồn Không Viễn của Đại Không Tự bế quan tu luyện, tu vi tịnh tiến cực nhanh. Nay xem ra… đúng thật là đã tiến bộ rất lớn.
Đám người nhìn Không Viễn đầy thán phục.
“Chẳng trách Không Huyền hoà thượng lại có can đảm đến Thánh đàn.”
“Tu song thiền, cho dù là các vị Môn chủ có đến cũng không làm gì được hắn.”
“Trừ phi… lão ma đầu Ma Thiên Các xuất thủ.”
“Tu vi Không Viễn tiến nhanh nhưng đến nay vẫn không dám đến Ma Thiên Các báo thù, chỉ sợ mỗi mình lão ma đầu trị được hắn… Đáng tiếc nơi đây là Kiếm Khư, sao lão ma đầu có thể xuất hiện được chứ?”
Phong cách hiện tại có vẻ hơi kỳ quái.
Tiểu môn phái sùng bái Ma Thiên Các thì thôi đi, nay đến đám danh môn chính đạo cũng đặt hy vọng vào Ma Thiên Các là sao?
Khi Giang Ái Kiếm bay đến giữa không trung, nửa người trên của Không Viễn đã xuất hiện một đạo Kết Định Ấn màu vàng kim.
Đồng thời nửa người dưới cũng xuất hiện đạo Kết Định Ấn màu đen tuyền…
Ầm!
Phanh phanh phanh!
Kiếm thuật của Giang Ái Kiếm tung ra như mưa, đầy trời đều là tàn ảnh, toàn bộ kiếm ảnh đâm vào Kết Định Ấn.
Không Viễn trầm giọng quát: “Cút!”
Song trọng Kết Định Ấn đột nhiên bành trướng như lò xo, bức lui Giang Ái Kiếm!
“Ta tránh !”
Giang Ái Kiếm bỗng nhiên ý thức được năng lực phòng ngự của lão hoà thượng này quá đáng sợ, bèn quyết định tránh né mũi nhọn!
Thế nhưng…
Hai đạo Kết Định Ấn kia một rộng một hẹp, một buông lỏng một siết chặt như thể đã diễn tập cả trăm ngàn lần!
Ầm!
Giang Ái Kiếm giơ Long Ngâm Kiếm ra chặn trước người, ngăn trở song trọng Kết Định Ấn!
Toàn thân hắn bị chấn đến bay ngược ra sau.
“Ui nha… nha đầu, tiếp lấy ta!” Giang Ái Kiếm nói.
Bịch!
Giang Ái Kiếm rơi thất điên bát đảo xuống đất, toàn thân đau đớn.
Nếu không phải cương khí hộ thể đã giảm đi tuyệt đại bộ phận lực lượng tấn công thì song trọng Kết Định Ấn đã khiến hắn phản phệ đến trọng thương.
“Đáng đời.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Trên bia mộ, Không Viễn vẫn đứng lăng không lơ lửng.
Một chiêu Kết Định Ấn đã đánh lui được Giang Ái Kiếm khiến hắn rất hài lòng.
Nhưng đòn tấn công của hắn không vì thế mà dừng lại.
Phật Đà Niệm Châu tản mát ở bốn phía lại loé lên hàn mang, một lần nữa đánh tới.
“Vậy mà cũng được nữa?”
Giang Ái Kiếm trừng to mắt, một tay chưởng xuống đất lộn ngược người ra sau, lùi về phía hậu phương.
Tiểu Diên Nhi nói: “Tiếp đi chứ?!”
“Đánh không được! Ta đã cố hết sức rồi… ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!” Giang Ái Kiếm liên tục khoát tay.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được con hàng này vốn không chịu dùng toàn lực.
Ngay cả pháp thân còn không mở ra mà bảo đã cố gắng hết sức?
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng, cương khí hùng hậu ngăn ở trước mặt.
Phật Đà Niệm Châu bay ngược trở về, hợp lại thành một khối, trở về hình thức ban đầu là một chuỗi hạt nằm yên vị trên cổ Không Viễn hoà thượng.
“Hoà thượng này không đơn giản… không ngờ Kết Định Ấn có thể cản được Long Ngâm Kiếm của ta.” Giang Ái Kiếm nói. “E là phải để lão tiền bối ra tay rồi.”
“Sư phụ…” Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái đầy khinh thường rồi quay sang nhìn sư phụ bằng ánh mắt khẩn cầu được xuất chiến.
Tuy rằng nàng có rất nhiều bảo bối phòng thân nhưng Lục Châu không hề yên tâm…
Giang Ái Kiếm hoàn toàn không sử dụng toàn lực, nhưng từ lần giao thủ vừa rồi cũng có thể nhìn ra được một hai.
Lão hoà thượng cũng còn rất nhiều sát chiêu chưa dùng tới.
Nếu để hắn nắm được cơ hội đánh ra một kích như lôi đình thì nhóm Lục Châu sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Thôi.” Lục Châu lắc đầu.
Không Viễn nở nụ cười. “Bây giờ mới nghĩ thông suốt có phải là đã trễ rồi không? Lão nạp đã từng nói, thanh Ma Kiếm này nhất định sẽ thuộc về lão nạp.”
Lục Châu khẽ khàng đáp lại: “Nhập Ma thiền không phải là thiền chân chính…”
“Thiền giết được người mới là thiền tốt.” Không Viễn nói. “Khắp thiên hạ này chỉ có mình lão nạp tu thành song thiền.”
Lục Châu lắc đầu thở dài. “Lão phu còn tưởng là ngươi có thủ đoạn kinh thiên gì để phá huỷ Thất Tuyệt Kiếm Trận… Hoá ra lão phu đã quá coi trọng ngươi.”
“Hử?”
Ngay khi Lục Châu vừa rút thẻ Một Kích Chí Mạng ra.
Ông.
Ông ông.
Bia mộ khổng lồ đột nhiên vỡ toang.
Đá vụn lộp độp rơi xuống.
Dưới tác động của luồng năng lượng quỷ dị, bi văn lít nha lít nhít trôi nổi giữa không trung, phát ra tiếng vo ve như muỗi kêu.
Bảy vòng sáng lại càng sáng rỡ hơn trước gấp mấy lần.
Khi toàn bộ đá vụn đã rơi xuống.
Một thanh cự kiếm cổ màu đồng lơ lửng giữa trời.
Bi văn bắt đầu hội tụ lại, tựa như bầy thiêu thân lao vào lửa đỏ, dung nhập vào trong thanh cự kiếm.
Khói đen lượn lờ.
Thanh cự kiếm dường như đã được những bi văn này kích hoạt, thân kiếm khẽ rung động.
Tám sợi xiềng xích xung quanh phóng tới khoá chặt thân kiếm.
Đám tu hành giả kinh ngạc đến ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thì ra tám sợi xiềng xích này không phải dùng để giữ vững bia mộ mà là để khoá chặt cự kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận