Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1536

Triệu Dục nói: "Biết một ít. Đây cũng là ta nghe được từ trong cung, nghe nói ở gần Thiên Khải Chi Trụ có rất nhiều tầng trận pháp ngăn cản, muốn đi qua đó cần có chút kỹ xảo, vừa vặn ta biết rõ thứ kỹ xảo này. Nhưng mà... bây giờ xem ra không dùng tới."
Hắn chỉ tay vào rừng cây ngập trong hắc vụ, nói tiếp: "Nếu đó thật sự là thánh thú Thiên Ngô thì chúng ta hoàn toàn không có khả năng ứng phó."
Đám người trầm mặc.
Bọn hắn đều từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của thánh thú Hỏa Phượng, một chiêu đã khiến bốn mươi chín kiếm khách tập thể bị hạ thấp đi một Mệnh Cách.
Thánh thú Thiên Ngô tọa trấn Ngung Trung, bọn họ đúng là rất khó có cơ hội tới gần Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu vừa suy tư vừa nhìn về phía trước.
Đây quả là vấn đề không dễ giải quyết. Vấn đề lớn nhất là bọn họ hoàn toàn không biết gì về thánh thú cả.
Gâu.
Cùng Kỳ sủa mấy tiếng về phía rừng cây.
"Cẩu tử." Minh Thế Nhân nhấn đầu Cùng Kỳ xuống.
Cùng Kỳ lại cúi người xuống, đầu áp thấp, để lộ răng nanh, đôi mắt hiện lên u quang khiếp người, miệng phát tiếng ‘gừ gừ’ trầm thấp.
Đây là tư thế muốn tấn công.
Minh Thế Nhân ý thức được thứ gì đó, hắn nhìn về phía rừng cây phương xa.
Triệu Dục liếc mắt quan sát Cùng Kỳ: "Đây là Cùng Kỳ?"
Minh Thế Nhân quay đầu lườm hắn một cái, ngữ khí không quá thiện cảm: "Đến bây giờ mới nhìn ra?"
Triệu Dục không để ý, giải thích nói: "Sức chiến đấu của Cùng Kỳ rất dũng mãnh, cực kỳ ngoan cường, nó có một năng lực.. ."
Hắn dừng lại một chút, nhìn vào trong rừng: "Nó thích ăn những thứ tà ác, ăn càng nhiều thì càng mạnh."
Minh Thế Nhân không lên tiếng, sờ sờ đầu chó, ra hiệu cho nó áp chế lửa giận của mình.
Grừ...
Cùng Kỳ vẫn không kiềm chế được, giống như nó nhìn thấy thứ gì đó mà người khác không thấy được vậy.
Lục Châu đạp đất bay lên giữa không trung, lấy Thái Hư Kính ra, dùng lực lượng thiên tướng đã được Thẻ Ẩn Tàng che giấu thành màu vàng kim, truyền vào trong kính.
Thái Hư Kính như một vành mặt trời chiếu rọi đại địa. Đặc biệt là tại bí ẩn chi địa u ám, kim quang càng thêm chói lóa mắt.
Khi Thái Hư Kính chiếu rọi xuống.
Bọn họ nhìn thấy trong không trung trăm mét phía trước, một đợt năng lượng tựa như thủy lãng chập chờn phiêu đãng trong gió.
Dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất có một đạo ánh sáng màu đỏ hiện ra.
"Hóa ra là trận pháp, hồng sắc kia hẳn là Hỏa Liên." Khổng Văn nói.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, lơ lửng quan sát.
Triệu Dục lộ vẻ xấu hổ nói: "Ta còn tưởng là Thiên Ngô, không ngờ lại là trận pháp."
Lục Ly nói: "Hẳn là một loại trận pháp huyễn tượng nào đó."
Lục Ly lấy ra một đống phù chỉ, đánh ra ấn phù. Ấn phù bay đi bốn phương tám hướng.
Không bao lâu sau, ấn phù rơi xuống, từng đạo vòng sáng xuất hiện trên mặt đất.
"Thật nhiều trận nhãn." Lục Ly nhíu mày.
"Tất cả đứng yên đừng nhúc nhích."
Lục Châu lao về phía trước.
Khi hắn lướt đến giữa không trung, có thể cảm nhận rõ ràng như thể mình đang tiến vào bên trong đại hải.
Cũng may Tử Lưu Ly truyền ra cảm giác mát mẻ, lại thêm mệnh cách ngự thủy của hắn khiến loại cảm giác đè nén này biến mất rất nhanh.
Lục Châu nhấc chưởng, Vị Danh Cung xuất hiện.
Vù.
Một đạo cung tiễn cương ấn dài đến trăm trượng nằm ngang giữa trời.
Đám người thán phục ngẩng đầu.
Hắc vụ thần bí mênh mông trở thành mục tiêu ngắm bắn của Lục Châu và Vị Danh Cung.
Năm ngón tay kéo động tiễn cương, Lục Châu xoay người.
Tiễn cương tráng kiện đồng thời xoay quanh 360 độ, nhanh chóng bắn xuyên qua khu vực đại hải huyễn tượng quỷ dị, trúng vào tất cả trận nhãn!
Đại địa quan sát từ trên xuống vẫn là một mảnh hắc ám.
Những trận nhãn kia giống như là những con mắt mở ra trong bóng tối.
Tiễn cương rơi xuống, những con mắt đó đồng loạt nhắm lại.
Khu vực vốn an tĩnh lại trở nên xao động, nguyên khí giữa rừng giống như người điên chạy tán loạn khắp nơi, trốn ra tứ phía.
Với thính lực tuyệt hảo, Lục Châu nghe được âm thanh phẫn nộ trong nguyên khí, lẫn trong nguyên khí có tiếng giương nanh múa vuốt, tiếng kêu thê lương. Khi nguyên khí xao động dần trở nên bình tĩnh, tiếng kêu thê lương kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Khi tất cả khôi phục lại bình thường.
Mọi người mới nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái là dưới đất lúc này đã đầy xương khô, có thi thể con người, cũng có thi thể hung thú.
"Trận pháp bị phá rồi?" Triệu Dục nói với vẻ khó tin.
Lục Ly xác nhận: "Các chủ thủ đoạn cao minh, trận pháp đã bị phá. Khắp thiên hạ này, người có thể phá trận pháp nhanh đến thế chỉ có mình Các chủ của chúng ta."
"Không sớm không muộn, mỗi một tiễn cương đều bắn trúng vào trận nhãn."
Triệu Dục tỉnh táo lại.
Lúc này, Cùng Kỳ bước đi như bay, phóng tới cây cổ thụ che trời kia.
Minh Thế Nhân thấy tình thế không ổn, lập tức đuổi tới. Một người một chó cấp tốc đến bên cạnh cổ thụ.
Cùng Kỳ nhảy lên, cắn một cái vào cây dây leo lớn nhất.
Két.
Cùng Kỳ nhe răng nanh. Nó chưa bao giờ táo bạo như hôm nay.
Minh Thế Nhân nhìn mà phát hoảng.
Cùng Kỳ cắn lấy dây leo, sau đó không ngừng lôi kéo! Cho đến khi dây leo chảy ra dòng máu đỏ sẫm.
"Đồ bò sát vô tri ngu muội, đám nhân loại tươi ngon! Chịu chết đi!"
Cổ thụ kia mở mắt, dây leo đầy trời lượn vòng xông tới.
Xì xì xì.
Từng sợi roi quất vào Cùng Kỳ và Minh Thế Nhân.
Lông Cùng Kỳ dựng thẳng, tung người nhảy lên cắn vào hai sợi dây leo.
Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu ra, liên tục cắt chém dây leo đầy trời.
"Hỗ trợ!"
"Đừng đến quá gần! Tránh bị miểu sát!"
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Nhan Chân Lạc, Lục Ly cấp tốc chi viện từ cự ly xa, đao cương và kiếm cương đếm mãi không hết xông ra nghênh tiếp dây leo.
Khổng Văn vỗ tay, ấn phù trôi về hướng cổ thụ.
"Cây cũng có thể động sao? Ta sống lâu như vậy rồi mà thật không dám tin."
"Thứ này không phải cây... là Trấn Nam Hầu của Đại Hoang Lạc."
"Trấn Nam Hầu?"
"Đối thủ một mất một còn của Thiên Ngô. Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu tranh đấu vạn năm, bất phân thắng bại... Sau này không còn ai biết tung tích của chúng. Giờ đây Trấn Nam Hầu đã xuất hiện, Thiên Ngô nhất định cũng cách đây không xa!"
"Trấn Nam Hầu là người hay quỷ?"
"Trong thời gian ngắn không thể giải thích rõ ràng! Dù sao thì hiện tại cũng không còn là người nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận