Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1555

Triệu Dục nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Ta không quyền không thế, lão tiên sinh, ngài nghĩ nhiều.”
“Cho hắn một phần Hoả Liên.” Lục Châu nói.
Lục Châu hiện tại không muốn lãng phí thời gian với kẻ này nữa.
Nhan Chân Lạc lấy ra một gốc Hoả Liên đưa cho Triệu Dục. Triệu Dục nói: “Lão, lão tiên sinh, không phải là mỗi loại một phần sao? Nhiêu đây… không đủ mà.”
“Không cần?”
“Cần, cần! Đương nhiên là cần.” Triệu Dục vội vàng thu hồi Hoả Liên, nhìn chăm chú vào cái túi trong tay Nhan Chân Lạc, cho đến khi Nhan Chân Lạc buộc túi lại.
Lúc này, Lục Ly từ phía Thiên Khải Chi Trụ bay về nói: “Đi hướng này.”
Lục Châu gật đầu, đám người lập tức bay về phía đông Thiên Khải Chi Trụ.
Không bao lâu sau, mọi người đã đứng dưới chân Thiên Khải Chi Trụ.
“Đường kính cây trụ này hẳn phải tới ngàn mét là ít.”
Đứng xa không thấy gì, khi lại gần mới phát hiện Thiên Khải Chi Trụ to đến như vậy.
“Sư phụ, phía bên này.” Tiểu Diên Nhi phát hiện bên dưới Thiên Khải Chi Trụ có lối vào.
Đám người lập tức bay tới. Lục Ngô có hình thể quá lớn nên đành đứng bên ngoài chờ đợi.
Lối vào có hình vòm như hang động, tựa như được người tạo ra. Đám người bay vào sâu bên trong.
“Cẩn thận có cạm bẫy.”
Đường kính Thiên Khải Chi Trụ đến ngàn mét, khi bay được khoảng ba, bốn trăm mét đã đến khu vực nội bộ, nhưng bọn họ không gặp phải bất kỳ cạm bẫy nào.
“Trong này có càn khôn.”
Dù đã dự tính trước nhưng khi nhìn thấy tình huống bên trong, đám người vẫn kinh ngạc đến ngây người.
Khu vực nội bộ có cấu trúc hình trụ tròn, phía trên đen nghịt không thấy gì, mặt đất có đường kính khoảng hai trăm mét, trên vách đá bốn phía đều khắc ký hiệu kỳ quái quỷ dị, không ai xem hiểu.
Lục Châu có năng lực nhìn ban đêm, hắn ngẩng đầu nhìn lên, càng lên cao không gian càng hẹp lại, tựa như nơi này là một cái hồ lô.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là tại vị trí trung tâm có một hình cầu lập thể toả ra lam quang nhàn nhạt.
Đường kính hình cầu khoảng năm mươi mét, dưới mặt đất đều là thuỷ tinh màu lam nhạt, toàn bộ đều được sắp xếp hướng về vị trí trung tâm nhất.
Tại điểm trung tâm có một vật trông như cái bình thuỷ tinh đang không ngừng hấp thu năng lượng trong Lam Thuỷ Tinh bên dưới.
Quả cầu mênh mông năng lượng trông như một tinh hà xanh thẳm, vừa mỹ lệ vừa kỳ bí khiến đám người nhìn đến phát ngốc.
“Đây là… hạt giống Thái Hư?” Triệu Dục chỉ tay về phía bình thuỷ tinh màu lam.
Hắn đi tới, theo bản năng vươn tay ra. Khi ngón tay chạm vào bình chướng hình cầu, một dòng điện truyền vào tay hắn. Xoẹt!
Ầm!
Triệu Dục văng ngược ra sau, đâm sầm vào vách đá.
Bên trong Thiên Khải Chi Trụ có vẻ vô cùng kiên cố, cú va chạm không tạo ra bất kỳ vết nứt nào, thậm chí một mảnh đá vụn cũng không có.
Triệu Dục ho khan mấy tiếng, kinh ngạc nhìn quả cầu xanh lam. Hắn quên đi đau đớn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hạt giống Thái Hư.
Những người khác chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục quan sát.
Lục Châu thầm than, không ngờ nơi này lại có nhiều Lam Thuỷ Tinh đến vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được nơi hạt giống Thái Hư sinh trưởng lại chính là bãi Lam Thuỷ Tinh này?
Nhìn kỹ lại, cái được gọi là lam sắc thổ nhưỡng chẳng qua chỉ là năng lượng trong quả cầu chiếu rọi xuống, trên thực tế, một khi rời khỏi Thiên Khải Chi Trụ, chúng sẽ ngưng kết thành Lam Thuỷ Tinh.
“Đây chính là hạt giống Thái Hư đời sau. Mới ba trăm năm đã lớn như vậy, sau 30.000 năm sẽ biến thành cái dạng gì?”
Tuyệt đại đa số mọi người đều không đủ thọ mệnh để chờ đến khi hạt giống Thái Hư trưởng thành. Cho dù là chân nhân cũng chỉ sống xấp xỉ 30.000 năm mà thôi.
Cho nên, khi bọn hắn nhìn thấy viên hạt giống Thái Hư tân sinh này, đều sẽ tự nhiên sinh ra ý nghĩ muốn chiếm làm của riêng.
Thử hỏi tu hành giả trong thiên hạ, ai nhìn thấy hạt giống Thái Hư mà không có suy nghĩ này?
Đương nhiên là, trừ Lục Châu ra.
Hắn đã có mười viên, mà còn là mười viên đã trưởng thành.
“Sư phụ, có lấy nó đi không?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Cho dù là người mang hạt giống Thái Hư như Tiểu Diên Nhi, khi ở gần quả cầu cũng cảm nhận được một lực đẩy không nhẹ.
Nhưng so với Triệu Dục vẫn tốt hơn nhiều, nàng không bị đẩy lùi, chỉ bị nó đẩy nhẹ ra một chút.
Lục Châu nói: “Lấy đi một ít Lam Thuỷ Tinh là đủ.”
“Ta đi thử xem.” Nhan Chân Lạc bước lên, lập tức bị quả cầu sinh ra lực đẩy, văng vào vách đá.
Đám người Khổng Văn cũng không khá hơn.
Các đệ tử Ma Thiên Các mang hạt giống Thái Hư trong người đều chỉ bị đẩy nhẹ ra, nhưng không ai chú ý tới điểm này.
“Tứ sư huynh, huynh lên đi.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu nói.
“Có lẽ Thiên Ngô nói đúng, chỉ có đệ mới có thể đi vào khu vực này.” Vu Chính Hải cũng lên tiếng.
Đám người gật đầu đồng ý.
Lục Châu nói: “Lão tứ, ngươi vào thử xem.”
“Vâng.” Trong lòng Minh Thế Nhân kỳ thực cũng không dám chắc chắn.
Hắn chậm rãi đi tới, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị quả cầu bắn ngược ra.
Minh Thế Nhân vươn hai tay, khi bàn tay chạm vào quả cầu, hắn cảm giác như mình đang chạm vào nước biển, vừa mát mẻ ôn hoà vừa mềm mại.
Không bị đẩy ra.
Đám người thấy vậy, lộ vẻ kinh hỉ.
Minh Thế Nhân tiếp tục bước một chân vào, sau đó là toàn thân dung nhập vào trong quả cầu.
Lam sắc khu vực mở ra rồi khép kín.
Minh Thế Nhân cười nói: “Xem ra ta thật sự là đứa con trời định nha.”
“Cảm giác rất không tệ.” Minh Thế Nhân hít sâu một hơi, cảm thấy thần thanh khí sảng, thậm chí có chút xúc động muốn đánh nổ mọi thứ.
“Chúc mừng tứ tiên sinh!”
“Chức mừng tứ sư huynh!”
Đám người đồng loạt chắp tay nói.
Minh Thế Nhân phất tay cười nói: “Đừng khách khí, đây chính là khí tức Thái Hư…”
Năng lượng bên trong lam sắc thổ nhưỡng bay lượn quanh người hắn, loại khí tức này không khác gì khí tức Thái Hư.
Triệu Dục tán thán nói: “Hắn đã được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận, hạt giống Thái Hư trong cơ thể sẽ hoàn toàn dung hợp với hắn.”
“Dung hợp?”
“Hạt giống Thái Hư tựa như đan dược, không phải ai ăn vào cũng kích hoạt được toàn bộ dược hiệu. Có người chỉ phát huy được một phần mười hiệu quá, có người thì mười phần. Sau khi dung hợp hoàn toàn sẽ đạt được hiệu quả 100%, sau này con đường tu hành của vị huynh đệ này sẽ đột nhiên tăng mạnh.” Triệu Dục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận