Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1751: Đánh giết đại tế tự

Trên không trung, Đế Nữ Tang đứng trên lưng Bạch Hạc quan sát những thứ này, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Đã rất lâu rất lâu rồi không thấy một nhân loại mạnh mẽ như ngươi… Nếu ngươi không chịu cầu xin ta, vậy thì trốn đi. Trốn đến một nơi thật xa.”
Lục Châu im lặng.
Lúc này, đại tế tự bỗng lắc đầu nói: “Đế nữ các hạ, ngươi đánh giá thấp ta, mà lại đánh giá cao hắn… Yếu quyết của Huyết Vu Đại Trận không nằm trên người ta mà là nằm giữa thiên địa. Thiên địa bất diệt thì ta vĩnh sinh!”
Vừa nghe được hai chữ ‘vĩnh sinh’, Đế Nữ Tang đã cảm thấy phiền chán.
Nàng không thích nhìn thấy trong Kê Minh có một người nào vĩnh sinh ngoài nàng.
“Nhưng mà thiên địa cũng có lúc diệt vong.” Đế Nữ Tang nói.
Nụ cười trên mặt đại tế tự ngưng đọng lại, hắn lắc đầu nói:
“Đế nữ các hạ, ngài cần gì phải hù doạ ta. Ngài là nữ nhi của Xích Đế, phải tuân thủ quy củ của thần, không được tuỳ ý nhúng tay vào chuyện của ngoại giới. Nhưng ngài bây giờ đang quấy nhiễu đến cuộc chiến này.”
Trước đó hắn không để ý tới, mặc kệ Đế Nữ Tang nói khá nhiều nhưng miễn là nàng không nhúng tay vào là được. Nhưng bây giờ đại tế tự phát hiện dị nhân xấu xí này mạnh ngoài sức tưởng tượng, lời nói của Đế Nữ Tang có thể ảnh hưởng đến thế cục.
Đế Nữ Tang nhẹ nhàng cười: “Ngươi đang khiêu khích ta sao?”
Đại tế tự cảm giác được Đế Nữ Tang không vui, lập tức hạ mình nói: “Không dám.”
“Sinh linh nhàm chán.” Đế Nữ Tang ung dung nói, “Ngươi đã mạo phạm ta. Cái gọi là thần chẳng qua là đám quái vật sống lâu mà thôi. Hôm nay bất luận kết quả trận chiến thế nào, ngươi cũng vĩnh viễn phải chôn trong lòng đất.”
Đại tế tự ngẩng đầu, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng hắn.
Hắn nhìn về phía Đế Nữ Tang, hai mắt nàng sâu như một đầm nước đọng, không có tình cảm, không có gợn sóng.
Lúc này Lục Châu quay đầu lại nói: “Không phiền ngươi nhúng tay.”
Đế Nữ Tang trầm mặc không nói.
Lục Châu cảm nhận được nguyên khí trong thiên địa đang không ngừng phục sinh đám người Quán Hung, bèn hạ lệnh: “Lục Ngô, đưa mọi người rời khỏi đây.”
Lục Ngô cũng cảm nhận được áp lực vô hình, bộ lông dựng đứng lên, nó xoay người ném Đoan Mộc Sinh lên đầu mình rồi dẫm mạnh xuống đất.
Oành!
Đất núi rung chuyển, đám người Ma Thiên Các ngoại trừ Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà đều bị một giẫm này chấn bay lên giữa không trung.
Lục Ngô phun ra một đoàn sương trắng, sương trắng hoá thành cuồng phong thổi bay mọi người ra xa. Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà cũng cấp tốc bay theo bảo vệ mọi người.
Lục Ngô nói: “Thiếu chủ.”
“Ta không sao.” Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Châu một cái rồi đạp đất nhảy vào không trung.
Thấy mọi người rời đi, Lục Châu mới lấy Trấn Thọ Thung ra cắm xuống đất. Vạn Vật Sinh Cơ bộc phát, không ngừng hút lấy sinh cơ từ bốn phương tám hướng.
Đại tế tự tròn mắt nói: “Ngươi thuần phục được Trấn Thọ Thung?”
Lục Châu lại đánh ra một chưởng, Trấn Thọ Thung bành trướng, tốc độ lưu chuyển thời gian tăng lên thành 5.000 lần.
Đại tế tự lập tức kết thành chưởng ấn, huyết sắc hồ điệp xoay vòng quanh thân trượng, đám người Quán Hung bật dậy nhào về phía Lục Châu.
Đế Nữ Tang nhìn kim sắc trụ tử đang không ngừng xoay tròn, khẽ lẩm bẩm: “Thật đúng là Trấn Thọ Thung.”
Nàng bỗng đếm nhẩm trong miệng, “Hư cấp, hằng cấp, hợp cấp… Đúng là nhân loại không đơn giản, người Thái Hư không đến đón hắn sao? Nha, đang mất cân bằng…”
Lục Châu không thèm để ý tới đám Quán Hung mà lựa chọn phóng thích năng lực của Mệnh Quan thứ hai: Thuỷ liên phong bạo.
Từng đoá thuỷ liên tương phản với hoả liên lúc trước, mang lại hàn ý đến cực hạn. Đám người Quán Hung vừa nhào đến đều bị đóng băng, sau đó nứt toác ra nằm lổn ngổn dưới đất.
Đại tế tự vọt tới, quanh người đều là huyết sắc hồ điệp, trong tay cầm một huyết đao quát lớn: “Chết đi cho ta!”
Lục Châu xoay đầu tung ra một chưởng. Ầm!
Lực lượng Thiên Tướng ập vào cây đao khiến nó nứt toác ra, đại tế tự bị đánh bay ra ngoài.
Lục Châu đạp lên Trấn Thọ Thung, mang theo nó bay về phía đại tế tự rồi ép mạnh xuống.
Oanh!
Trấn Thọ Thung chèn trên ngực đại tế tự, hung hăng nhấn hắn xuống mặt đất sâu đến mấy mét.
“Lão phu cảm thấy rất kỳ quái. Từ đầu đến cuối ngươi không chạm được vào lão phu lấy nửa phần, cũng không làm lão phu bị thương chút nào, thậm chí đến tư cách bức lão phu xuất toàn lực cũng không có, sao lại có tự tin kêu gào đòi giết chết lão phu?”
Phốc !
Đại tế tự phun ra tiên huyết. Lục Châu nói trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn đau đớn không thôi.
Toàn bộ cuộc chiến, tộc Quán Hung của hắn bỏ ra thảm trọng biết bao nhiêu, mà đối phương vẫn áo mũ chỉnh tề, không nhuốm bụi trần, vân đạm phong khinh.
Lục Châu đạp Trấn Thọ Thung. Tốc độ lưu chuyển tăng lên thành 10.000 lần!
Sinh cơ không ngừng hội tụ, toàn bộ đều bị Trấn Thọ Thung hấp thu.
Đại tế tự rốt cuộc cũng sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi tay Lục Châu, đáng tiếc Trấn Thọ Thung lại đè chặt lấy hắn khiến hắn không cách nào động đậy.
“Đế nữ các hạ mau cứu ta! Đế nữ các hạ mau cứu ta!”
Đại tế tự điên cuồng gào thét. Lục Châu cúi đầu vỗ vào Trấn Thọ Thung, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
“100.000 lần!”
Vòng xoáy xuất hiện, toàn bộ sinh cơ xung quanh ồ ạt chảy vào trong Trấn Thọ Thung, ngay cả Lục Châu cũng cảm giác được sinh cơ của mình đang trôi đi.
Lục Châu dồn khí xuống đan điền, nín hơi ngưng thần rồi quát lớn: “Trấn Thọ Thung!!”
Một đạo phù văn màu tím đen cuối cùng thoát ra khỏi Trấn Thọ Thung, hoá thành tro bụi, toàn bộ Trấn Thọ Thung bây giờ chỉ độc một màu vàng kim rực rỡ.
Linh tính của nó đã được kích hoạt hoàn toàn. Trấn Thọ Thung bây giờ đã nhìn nhận Lục Châu là chủ nhân của nó, lực hút trên người Lục Châu lập tức biến mất.
“Cuối cùng cũng khống chế được ngươi.” Lục Châu thở phào nghĩ.
Chưa đến một khắc đồng hồ sau, vạn năm sinh cơ đã dung nhập vào trong Trấn Thọ Thung.
“Đế nữ các hạ… cứu ta!!” Đại tế tự lại gào lên.
Trên không trung, Đế Nữ Tang nhìn Lục Châu đầy phức tạp: “Ngươi thật là mạnh mẽ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận