Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 198: An Dương loạn

Tiểu Diên Nhi cung kính dâng hộp gấm lên rồi mở nắp hộp ra. “Sư phụ… đây thật sự là quà nhị sư huynh tặng con, một bộ y phục.”
Cướp của cũng đâu cần cướp quần áo chứ!
Lục Châu nhìn về phía bộ y phục toả ra quang man nhàn nhạt.
“Trình lên.”
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đặt hộp gấm lên bàn, mở nắp ra.
Từ Nguyên và Từ Trương Thị cũng đưa mắt nhìn bộ quần áo trong hộp gấm.
Bọn họ là người bình thường, những năm này tuy có kết bạn với một số bằng hữu trong tu hành giới nhưng cũng không biết lai lịch món đồ này.
Lục Châu vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hắn bình tĩnh nói khẽ: “Vân Thường Vũ Y.”
“Vân Thường Vũ Y?”
Nghe nói Vân Thường Vũ Y do ba tu hành giả có sở trường dệt may làm trong cả trăm năm mới hoàn thành, việc thu thập tài liệu và trận văn cũng như kết cấu hình dạng trang sức phải mất mấy chục năm để chuẩn bị. Tất cả vật liệu đều được lấy từ Mê Vụ Sâm Lâm.
Vân Thường Vũ Y có thể làm giảm phần lớn tổn thương do cương khí tấn công, là loại bảo bối có cùng tính chất với Bảo Thiền Y nhưng đẳng cấp lại cao hơn Bảo Thiền Y một chút.
Lục Châu không ngờ Ngu Thượng Nhung có thể bỏ ra bảo vật lớn như vậy.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cất vào đi.”
Bảo vật như vậy, vất đi rất đáng tiếc.
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu: “Con được cất ạ?”
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Diên Nhi ồ lên một tiếng rồi vui vẻ cất Vân Thường Vũ Y vào.
Lục Châu nâng mắt nhìn về phía vợ chồng Từ Nguyên. “Nếu không còn gì nữa thì lui ra đi.”
Thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi trước đó, Lục Châu biết được thuở nhỏ Tiểu Diên Nhi bị bệnh nặng một trận, Từ Nguyên đi khắp nơi cầu y, cao nhân chẩn đoán khí hải Tiểu Diên Nhi không thông thuận.
Sau khi Tiểu Diên Nhi gia nhập Ma Thiên Các, Từ Nguyên vẫn nhớ kỹ việc này, nay tìm được Hắc Mộc Liên mới sai Từ An đến Ma Thiên Các thỉnh cầu gặp mặt một lần.
Điều khiến Lục Châu thấy kỳ quái là… với bản sự và thân phận của Từ Nguyên sao có thể có được Hắc Mộc Liên?
Hắn hơi trầm ngâm nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Lục Châu không muốn giải thích nhiều về việc khí hải của Tiểu Diên Nhi.
Hắc Mộc Liên là vật trân quý, để lại ở Từ gia sẽ trở thành một mối hoạ.
Đến buổi chiều Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh mới tới Từ phủ, được sắp xếp nghỉ lại một đêm.
Bóng đêm phủ xuống.
Trăng sáng sao thưa.
Bên ngoài Từ phủ đột nhiên truyền đến đủ loại động tĩnh, tựa như đường phố xảy ra chuyện.
“Có loạn quân!” Ai đó lên tiếng nhắc nhở.
Lục Châu không hề ngủ mà chỉ ngồi xếp bằng để củng cố tu vi.
Có lẽ do lực lượng phi phàm của Thiên thư chống đỡ nên hắn không hề cảm thấy mệt mỏi mà tinh thần còn rất sung mãn.
Lục Châu mở mắt ra, thấy ngoài cửa sáng lên hai đạo quang mang.
“Sư phụ, trên đường phố có loạn quân xuất hiện, có cần đồ nhi đi dọn dẹp không ạ?” Thanh âm Minh Thế Nhân từ bên ngoài truyền vào.
“Ngoài khu vực Từ phủ thì không cần để ý tới.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu tiếp tục nhắm mắt lại điều tức vận chuyển nguyên khí.
Trên đường phố An Dương thành xuất hiện tiếng vó ngựa.
Bình định bọn phản loạn là nghĩa vụ của Ngụy Trác Ngôn, chẳng liên quan gì đến Ma Thiên Các.
Ngay sau đó, trong An Dương thành vang lên từng trận chém chém giết giết.
Thỉnh thoảng có âm thanh phi hành trên không trung.
Chốc lát sau, bốn bề lại trở nên yên tĩnh.
Sáng hôm sau.
Lục Châu chậm rãi mở mắt rồi khẽ lắc đầu.
Thông qua việc tu hành công pháp, tu vi của hắn gia tăng vô cùng chậm… Nhưng ít còn hơn không, bây giờ vẫn tốt hơn nhiều so với lúc mới xuyên qua không thể tu luyện.
Trong đầu Lục Châu có rất nhiều công pháp, kinh nghiệm và những điều tâm đắc trong việc tu hành đều vượt xa các tu hành giả khác.
Nhưng mà… những thứ này lại không có mấy tác dụng đối với hắn, chỉ có thể dùng để dạy dỗ đám đồ đệ.
Đúng lúc này trên bầu trời phía Bắc An Dương thành.
Một chiếc phi liễn nhanh chóng bay tới, phi liễn to lớn đến mức khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Xung quanh phi liễn còn có mấy chục tu hành giả phi hành theo hình phương trận.
Tuy dân chúng An Dương thành đã nhìn thấy không ít phi liễn nhưng hùng vĩ đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên.
Chiếc phi liễn này có lai lịch lớn.
Dân chúng dường như đã quên mất động tĩnh tối hôm qua, người nào người nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Chiếc phi liễn vững vàng bay đến trên tường thành.
Sau đó dừng lại.
Cùng lúc đó, An Dương thành xuất hiện khói báo động.
Làn khói nồng đậm bốc lên đến tận trời xanh…
Trên phi liễn, một lượng lớn tu hành giả che mặt nhảy xuống, nhào về phía đám binh sĩ An Dương thành!
“Phản quân!”
“Phản quân!”
Dân chúng lập tức bừng tỉnh rồi chạy trốn tứ tán, ai về nhà nấy.
Trên đường to hẻm nhỏ của An Dương thành chẳng mấy chốc đã không còn một bóng người, toàn bộ người dân đã trốn vào nhà.
An Dương thành loạn!
Chỉ là…
Mục tiêu của những tu hành giả kia không phải là dân chúng An Dương thành, mà là đám binh sĩ đứng trên tường thành.
Tiếng chém giết vang lên liên tục.
Đại môn Bắc thành bị đám tu hành giả che mặt phá vỡ…
Mấy ngàn tên kỵ binh nhanh chóng chen chúc phi vào.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhảy lên nóc nhà quan sát cảnh tượng từ xa.
Cùng lúc đó ở phía Nam An Dương thành có một lượng lớn binh lính và tu hành giả đang lao về phía những tu hành giả che mặt kia.
Song phương lại kịch chiến.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Loạn quân ở An Dương thành… chuyện này không nhỏ đâu.”
“Mặc kệ sao?”
“Quản bọn họ làm gì. Đây là việc của triều đình, có liên quan gì đến Ma Thiên Các chúng ta đâu?” Minh Thế Nhân tuân theo lời sư phụ dặn dò.
“Cứ xem náo nhiệt là được…”
Người nhà Từ phủ và đám nha hoàn người hầu đều đóng chặt cửa ở trong nhà.
Tình hình chiến đấu trên phố vô cùng khốc liệt.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ngồi hẳn xuống nóc nhà quan sát từ xa.
“Ngụy Trác Ngôn rốt cuộc là có làm được hay không đây… phái đám lính tôm lính cua này ra để chịu chết sao?” Minh Thế Nhân trêu chọc.
Chỉ trong chốc lát lượng binh sĩ đã hao tổn một nửa.
Từ trên phi liễn phóng xuống đều là tu hành giả, cho dù là Ngưng Thức cảnh và Phạn Hải cảnh cũng dư sức đối phó với đám binh lính thông thường, chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.
“Đồ giả thì cũng chỉ là đồ giả thôi… Nếu ngay cả loạn An Dương thành mà hắn cũng không bình định được thì vị trí này của hắn sợ là không giữ nổi.” Minh Thế Nhân nói.
Đúng lúc này Minh Thế Nhân nhìn thấy phía Bắc xuất hiện hai toà pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
“Ồ, xuất thủ rồi kìa.”
Pháp thân Thập Phương Càn Khôn chứng tỏ người này có tu vi ít nhất là Thần Đình cảnh trung kỳ.
Có đến hai người như vậy, hẳn đã đủ để chấn nhiếp đám tu hành giả che mặt này.
Quả nhiên…
Đám tu hành giả che mặt liên tục lùi lại.
Phạn Hải cảnh và Ngưng Thức cảnh hoàn toàn chẳng là gì ở trước mặt Thần Đình cảnh.
Nhưng số lượng tu hành giả che mặt lại rất nhiều, lại thêm việc bọn họ đã mở cửa thành cho các kỵ binh vào trong… nên thế lực hai bên vẫn ngang nhau.
Trên đường phố An Dương thành ngổn ngang thi thể, tất cả đều là tu hành giả và binh lính, không gây nguy hiểm đến dân chúng trong thành.
Tuy vậy, lực phá hoại của tu hành giả rất lớn, không ít kiến trúc trong thành đã bị phá hỏng.
Mặt đất lồi lõm khắp nơi.
“Đang giằng co.”
Minh Thế Nhân ngồi trên nóc nhà hăng hái quan sát tình hình cuộc chiến.
“Ngụy Trác Ngôn không ra tay thì ta có thể hiểu được, nhưng còn thuộc hạ của hắn đâu?”
Dù sao cũng là thống soái tam quân phụng mệnh đến bình loạn, nếu không dẹp được loạn An Dương thành thì chẳng phải đã làm mất hết mặt mũi triều đình rồi sao?
Vừa mới nói xong.
Ở khu vực phía Bắc cửa thành, một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh đột ngột xuất hiện, phá không đánh tới nhanh như chớp.
“Cao thủ!” Minh Thế Nhân nhướng mày.
Hai người gần như cùng lúc lui về phía sau, tụ lại ở một góc trên nóc nhà.
“Bách Kiếp Động Minh lục diệp!”
Cao thủ sở dĩ được gọi là cao thủ vì pháp thân Bách Kiếp Động Minh cao bảy trượng, khi phi hành lướt ngang lại không hề gây tổn hại đến phòng ốc hai bên.
Bên dưới pháp thân Bách Kiếp Động Minh, một vị nữ tử mặc cẩm y gương mặt thanh tú đang đánh thẳng về phía tu hành giả che mặt.
Pháp thân đi đến đâu… đám tu hành giả che mặt bị đánh bay đến đó.
Chỉ trong phút chốc, mấy trăm người đồng thời ngửa mặt lên trời phun máu.
Tràng cảnh vô cùng hùng vĩ!
Minh Thế Nhân trợn tròn mắt nhìn: “Pháp thân còn có thể dùng như vậy?”
Đoan Mộc Sinh cũng chưa từng thấy qua cảnh này. “Hẳn là người của Ngụy Trác Ngôn rồi… Kỳ quái, hôm đó sư phụ đứng trên phi liễn dễ dàng lấy mạng chó Ngụy Trác Ngôn, chẳng lẽ nàng ta không có mặt?”
Một chiêu đã xong.
Các tu hành giả che mặt đều rơi xuống đất ầm ầm…
Khiến nóc nhà bị vỡ nát, làm hỏng không ít kiến trúc quanh đó.
Một số dân chúng bị hỏng nóc nhà vội vã vọt ra ngoài, chạy tán loạn trên đường.
Những kẻ tấn công cũng rất có nguyên tắc, không hề truy đuổi phổ thông bách tính.
Loạn quân tụ họp thành một phương, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử.
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh biến mất.
Nữ tử mặc cẩm y màu xanh chậm rãi hạ xuống.
Mắt nàng nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Người đầu hàng sẽ không giết. Kẻ tiếp tục làm loạn, giết chết bất luận tội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận