Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 356: Cuộc chiến đỉnh phong

Cho dù có sắp chiến đấu thì lễ nghĩa vẫn phải làm đủ.
“Sư đệ, mời.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
“Sư huynh lớn tuổi hơn ta, mời sư huynh.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười.
“Sư đệ nhỏ tuổi hơn, mời sư đệ.”
“Vậy thì cùng đi.”
Soạt!
Toàn bộ nước Bách Diệp Hồ trong bán kính mấy dặm dưới lực cộng hưởng của nguyên khí tức tốc bắn cao lên thiên không, sau đó rơi xuống.
Cương khí đầy trời bao khoả toàn bộ giọt nước rơi xuống, mỗi giọt nước biến thành một mũi khoan.
Phốc phốc phốc!
Đám lá sen bị xuyên thủng như tổ ong vò vẽ.
Chiếc phi liễn khổng lồ lui lại, Tư Vô Nhai cũng lùi ra sau.
Ở giữa lòng hồ, hai người vẫn đứng yên bất động. Những mũi khoan cương khí kia không mảy may thương tổn đến hai người, vì chúng chưa kịp lại gần thì đã tự động tiêu tán.
Nước vẫn chưa rơi xuống hết.
Sau lưng Vu Chính Hải xuất hiện từng đạo tinh mang giống như cương ấn…
“Bích Ngọc Đao.”
Bích Ngọc Đao vọt ra khỏi phi liễn, trên thân đao được bọc lấy một lượng lớn cương khí vừa xoay tròn vừa hạ xuống trông như một cối xay gió.
Đây chính là Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.
“Trường Sinh Kiếm.”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm lao vụt ra khỏi vỏ, mưa kiếm xuất hiện đầy trời. Đây chính là Quy Nguyên Kiếm Quyết, Kiếm Ma Túc Mệnh.
Đao và kiếm va chạm.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, choáng váng nhìn cuộc chiến đỉnh phong trước mắt.
Miệng Đoạn Hành há hốc, tròng mắt trừng to như muốn rớt ra.
Đây là luận bàn sao? Sau này cho dù rời khỏi tu hành giới, bọn họ cũng có thể làm công việc đào núi, đảm bảo sẽ được trả công hậu hĩnh.
Về phần đám đệ tử Ma Sát Tông thì đã đứng như trời trồng, cứng đờ cả người.
Loại cấp bậc chiến đấu này đã hoàn toàn vượt qua kiến thức của bọn hắn. Cho dù trong đầu bọn hắn có tưởng tượng ra cảnh chiến đấu hoành tráng cỡ nào cũng phải thua xa tràng cảnh trước mắt.
Trên Bách Diệp Hồ, hai người vẫn đứng yên bất động. Một đao một kiếm đang đọ sức giữa không trung.
Đoạn Hành cảm thán nói: “Đây chính là bát diệp sao?”
Đồ đệ đã nghịch thiên cỡ này, vậy Cơ Thiên Đạo khi ở thời điểm đỉnh phong còn mạnh tới mức nào đây?
“Lão, lão tiền bối… ngài cảm thấy ai sẽ thắng?” Đoạn Hành không nhịn được bèn cất tiếng hỏi.
“Xem tiếp đi.” Lục Châu cho hắn một đáp án cực kỳ ba phải.
“Lão tiền bối nói đúng lắm.”
Sự thật thì Lục Châu không hề muốn trận chiến này kết thúc quá nhanh. Thời gian đóng băng đạo cụ của hắn còn gần bốn ngày, nếu bọn họ kết thúc quá sớm, Lục Châu cũng chỉ có thể điều khiển Bạch Trạch mạo hiểm truy kích.
Cảnh tượng trước mắt chính là thứ Lục Châu muốn nhìn thấy nhất.
Bất phân thắng bại.
Cùng lúc đó, tứ đại hộ pháp đứng trên phi liễn quan sát cuộc chiến đến giờ mới hiểu được lời Ngu Thượng Nhung nói lúc nãy.
Chỉ đơn thuần dùng nguyên khí khống chế mà đã tạo ra lực phá hoại bậc này.
Chênh lệch giữa bọn hắn và hai người này đâu chỉ ở chỗ khai mấy diệp. Cho dù cùng là cao thủ bát diệp thì cũng đã cách biệt đến một trời một vực.
Khi giọt nước cuối cùng rơi xuống, Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm tách nhau ra, đồng thời bay về tay chủ nhân.
Vu Chính Hải cầm đao, cánh tay đặt ngang thẳng tắp.
Ngu Thượng Nhung cầm kiếm, nhìn Vu Chính Hải không chớp mắt.
Vòng đấu đầu tiên chẳng qua chỉ để thăm dò sâu cạn mà thôi.
Vu Chính Hải cười ha hả. “Tu vi nhị sư đệ đúng là đã tiến bộ rất nhiều.”
“Đại sư huynh cũng thế.”
“Nói như vậy là Quy Nguyên Kiếm Quyết của sư đệ đã thành công bước vào tam hồn?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
Một khi kiếm đạo đại thành, nhân kiếm sẽ hợp nhất, nhập vào cốt tuỷ.
“Nghe nói vẫn chưa ai được thấy đại sư huynh thi triển thức Quân Lâm Thiên Hạ trong Đại Huyền Thiên Chương, ta rất muốn được xem thử thế nào.”
Nói xong, mũi chân hai người bắt đầu lướt trên mặt nước. Điều này có nghĩa là cuộc chiến đã thăng cấp.
Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm đều xuất hiện cương khí.
Hoa Trọng Dương thấy thế, lập tức giơ tay lên ra lệnh: “Lui lại, bay lên cao!”
“Vâng!”
Đám người U Minh Giáo không dám khinh thường.
Trong lòng Đoạn Hành cũng run rẩy không thôi, lúc này hắn chỉ muốn trốn thật xa. “Lão tiền bối, hay là… chúng ta cũng lui ra sau?”
Lục Châu hờ hững liếc hắn một cái, không hề nhúc nhích.
Lúc này trong lòng Đoạn Hành mới hơi thả lỏng. Nơi này cách Bách Diệp Hồ đến vài dặm, trời trong xanh, tầm nhìn thoáng đãng. Cho dù có chịu một chút ảnh hưởng thì một Nguyên Thần cảnh như hắn vẫn có thể chống đỡ nổi.
Đoạn Hành âm thầm gật đầu thầm nghĩ, một lát nữa phải biểu hiện cho tốt, sống chết của Ma Sát Tông phải trông cậy vào lần này.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lăng không lơ lửng đứng đối diện nhau.
Đao kiếm quán thâu cương khí, khe khẽ chấn động. Bóng dáng hai người gần như loé lên cùng lúc.
Soạt!
Thân ảnh hai người đồng thời biến mất, một giây sau va chạm nhau trên bầu trời Bách Diệp Hồ.
Từ nơi va chạm xuất hiện một đạo cương khí thẳng đứng, một đầu đâm chọc trời, một đầu bắn vào Bách Diệp Hồ.
Nước hồ lập tức bị tách ra làm đôi, nước văng tung toé đầy trời.
Ngay sau đó, đao cương chi chít đánh vào những giọt nước xung quanh Vu Chính Hải khiến chúng bay vọt về phía Ngu Thượng Nhung.
Kiếm cương cũng không chịu thua kém, đầy trời kiếm cương quay xung quanh người Ngu Thượng Nhung tạo thành một tầng phòng hộ.
Ngu Thượng Nhung đứng bên trong, hai mắt nhắm lại, kiếm cương ngăn hết mọi tấn công từ phía Vu Chính Hải.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. Cần gì phải như thế chứ?
Sao không cùng ngồi xuống, không dùng đến nguyên khí mà chỉ luận đạo chiêu thức, như vậy không được à?
Thân hình Tư Vô Nhai nhanh nhẹn bay ra xa rồi hạ xuống trên một ngọn núi gần đó, ngồi xếp bằng điều tức, thỉnh thoảng mới mở mắt ra nhìn.
Trong lòng hắn không ngừng thì thầm: “Đánh đi, đánh đi… rồi cũng hoà thôi.”
Hắn biết rõ thực lực hai sư huynh cường đại cỡ nào, cũng biết bọn họ không thể phân định thắng thua trong thoáng chốc.
Chẳng bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ bọn họ đánh xong rồi tính.
Trên Bách Diệp Hồ, cương nhận của hai người đã phủ đầy thiên không.
“Lui!”
Hoa Trọng Dương lại ra lệnh lần nữa. Hắn có dự cảm sắp tới cuộc chiến sẽ càng thêm đáng sợ.
Bạch Ngọc Thanh phức tạp nhìn hai người đứng giữa không trung.
“Đây mới là bát diệp chân chính sao?”
“Có lẽ vậy.”
Hoa Trọng Dương đưa mắt nhìn ba người còn lại. “Còn chưa gọi pháp thân ra đó.”
Ba người đều gật đầu.
Một khi gọi ra pháp thân, lại sử dụng đại thần thông thì lực phá hoại sẽ lớn đến cỡ nào?
Lúc này Ngu Thượng Nhung đã mở mắt.
Kiếm cương ngưng trệ, Trường Sinh Kiếm theo lệnh hắn bắt đầu công kích.
Cuộc chiến lại tiếp tục thăng cấp!
Kiếm cương và đao cương phủ đầy mặt hồ, sau khi va chạm tạo ra cương khí giao thoa, tản ra tứ phía.
Đám đại thụ chọc trời gần Bách Diệp Hồ đều bị liên luỵ!
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải biến mất ở chân trời. Đám người đứng quan sát hiểu được bọn họ không thật sự biến mất mà là vì tốc độ quá nhanh nên mắt thường không thể nhìn thấy.
Bọn hắn chỉ có thể thấy được đao cương kiếm cương mù mịt và năng lượng giao thoa thỉnh thoảng bắn ra sau những cú va chạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận