Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 887

Lục Châu cốc đầu Tiểu Diên Nhi một cái. “Không biết lớn nhỏ. Đại sư huynh của con dù gì cũng là Giáo chủ có mấy chục vạn giáo chúng.”
Tiểu Diên Nhi gãi đầu đáp: “Đồ nhi biết sai, nhưng đồ nhi nói sự thật mà…”
Hạ Trường Thu câm nín.
Ban đầu hắn còn cảm thấy mình lái phi liễn cho đối phương đã là cho đối phương thể diện rất lớn, nhưng nghe lời nha đầu này nói, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc. Một đồ đệ đã có thân phận lớn như thế, vậy lão tiền bối này rốt cuộc có địa vị bậc nào ở kim liên giới?
Phi liễn từ từ bay lên không trung, phi hành về phía Kiếm Nam Đạo.
Trên đường đi, Lục Châu chú ý thấy cây cối đại địa ở đây cực kỳ giống với Đại Viêm, thảm thực vật rậm rạp rất nhiều. Dọc đường gặp phải không ít phi cầm tẩu thú đều bị Điền Bất Kỵ và Hạ Trường Thu xử lý gọn lẹ.
Hơn nửa ngày sau, Hạ Trường Thu nhìn thấy một khu vực hình tròn cực lớn, chín toà kiến trúc xung quanh bao vây một toà thành thị trung tâm tạo thành đại trận bảo vệ.
“Lão tiền bối, phía trước chính là Cửu Trọng Điện…” Cho dù là Hạ Trường Thu cũng cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Lục Châu mở mắt, đi tới bên cạnh bánh lái, chắp tay sau lưng quan sát nơi này.
“Bát môn trận pháp của Đạo môn?”
“Lão tiền bối đúng là người có kiến thức rộng rãi. Đây quả thật là bát môn trận pháp đã được cải tiến thành cửu môn trận pháp. Chín toà chủ điện cũng chính là cửu trọng môn.” Hạ Trường Thu tán thưởng nói.
Phi liễn chậm rãi bay lại gần. Đa số các tông môn đều thích xây dựng ở trên núi, nhưng Cửu Trọng Điện lại là một trong số ít các tông môn xây dựng căn cứ ở giữa một dải đất bình nguyên.
Đúng lúc này chợt có một tên đệ tử Cửu Trọng Điện từ cổng thành ngự kiếm bay tới cản đường. “Người đến là ai?”
Hạ Trường Thu cao giọng nói: “Quán chủ Hạ Trường Thu của Thiên Liễu Quan cầu kiến Chúc trưởng lão.”
“Thiên Liễu Quan?” Tên đệ tử đáp. “Chúc trưởng lão vừa bế quan, mời các vị về cho, một tháng sau hãy quay lại.”
Hạ Trường Thu dù sao cũng là chủ một tông môn, sao có thể không ứng phó được với một tên tiểu lâu la.
“Mời bẩm báo lên trên, việc này can hệ trọng đại, Chúc trưởng lão nhất định sẽ gặp ta. Thông báo một tiếng ngươi cũng không tổn thất gì, nhưng nếu không báo, sau này Chúc trưởng lão trách tội thì ngươi không gánh được.”
Nói xong, Hạ Trường Thu vung ra một vật lập loè quang mang, vật này rơi vào tay tên đệ tử. Hắn mỉm cười cất đồ vật vào ngực áo rồi nói: “Chờ một lát.”
Nhưng khi hắn vừa định xoay người rời đi, Lục Châu đột nhiên hờ hững mở miệng: “Đứng lại.”
“Còn có việc gì?” Tên đệ tử nghi hoặc hỏi.
“Trưởng lão không xứng nói chuyện với lão phu. Nói với Chúc Huyền gọi Tư Không Bắc Thần ra gặp mặt lão phu một lần.” Ngữ khí của Lục Châu rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ câm nín.
Trong lòng hai người run lên, đây là kết quả hai người không muốn nhìn thấy nhất, gần như chắc chắn Tư Không Bắc Thần sẽ không ra mặt mà sẽ để kẻ dưới giải quyết, nhưng bây giờ…
Tên đệ tử nhướng mày nói: “Đừng nói là Quán chủ Thiên Liễu Quan, cho dù là Trai chủ Phi Tinh Trai đích thân tới cũng không có tư cách gặp mặt Điện chủ. Mời các vị về cho!”
Lục Châu cũng đoán trước sẽ như vậy, bèn phất tay áo. Ngu Thượng Nhung đứng ở phía sau hiểu được ý sư phụ, nhanh chóng lăng không bay ra phía trước, lạnh nhạt nói:
“Nếu ngươi hiểu gia sư, sẽ biết lời này của mình ngu xuẩn cỡ nào.”
Đúng lúc này, tiếng sáo đột nhiên vang lên. Hải Loa đang thổi sáo Lam Điền Ngọc.
Đám người quay đầu nhìn nàng, Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ không giấu được vẻ kinh ngạc. Từ đầu đến cuối bọn hắn đều không chú ý tới nha đầu này.
Hải Loa bây giờ đã có thể thong dong khống chế âm luật, ngự tức thành cương, âm thanh giao hoà dẫn động phi cầm tẩu thú tứ phía. Một bầy hung thú đông nghịt trời đột nhiên xuất hiện bay thật nhanh về phía đám người.
Ngoài cửa thành bỗng có một người tức tốc bay tới, kinh ngạc nhìn hồng cương ngưng tụ đầy trời, lớn tiếng nói:
“Trưởng lão có lệnh, mời khách vào !”
Người có thiên phú tu hành âm luật như Hải Loa trên thế gian này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tiếng sáo uyển chuyển dễ nghe lúc này mới dừng lại, dư âm còn văng vẳng bên tai, hồng cương dần tiêu tán, đám phi cầm cũng quay đầu thối lui, chỉ còn sót lại một ít hung thú có ý định muốn đến gần Cửu Trọng Điện đều bị cung nỏ trên các toà tháp bắn rơi.
Trong lòng Điền Bất Kỵ và Hạ Trường Thu ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có nghi hoặc rằng không phải đám người này đến từ kim liên giới sao? Vì sao lại có tu hành giả hồng liên ở đây, hơn nữa còn là một thiên tài âm luật?
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Chiêu này của tiểu sư muội quả nhiên bất phàm.”
“Đa tạ nhị sư huynh khích lệ.” Hải Loa được khen, vui vẻ đáp lời.
Ngu Thượng Nhung bay về phi liễn, nhìn thoáng qua Hạ Trường Thu, khẽ gọi: “Hạ quán chủ?”
Hạ Trường Thu giật mình bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Hải Loa hết sức phức tạp, lúng túng nói: “Tiếng sáo quá êm tai khiến ta thất thần, thật xin lỗi.”
Nói xong hắn điều khiển phi liễn từ từ bay vào trong thành. Không nhịn được hiếu kỳ, hắn quay đầu hỏi: “Xin hỏi lão tiền bối, đây đều là cao đồ của ngài sao?”
“Đây là tiểu sư muội của ta đó.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì đáp.
“Tiểu sư muội?”
“Thập sư muội.”
Hạ Trường Thu chỉ biết câm nín.
Thập sư muội nói vậy lão tiền bối này có tận mười đồ đệ nghịch thiên như thế?
Hạ Trường Thu đã gặp được bốn người, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phối hợp có thể đánh ngang tay với cửu diệp, vị đồ đệ nhỏ nhất lại có thể điều động hung thú. Vậy những đồ đệ còn lại…
Hạ Trường Thu run sợ, phi liễn bỗng dưng xóc nảy một cái.
Lục Châu vuốt râu nhìn hắn. “Nếu ngươi sợ hãi thì bây giờ có thể rời đi.”
“Có lão tiền bối ở đây, ta sao lại sợ hãi… Chỉ là đã lâu không điều khiển phi liễn nên không được lưu loát cho lắm, mong các vị thứ lỗi.” Hạ Trường Thu vội giải thích.
“Nếu là đại sư huynh ta lái thì đã không phiền phức như thế.” Tiểu Diên Nhi nói.
Nha đầu này hình như rất thích nói mấy lời đâm tâm. Hạ Trường Thu không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận