Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1545

Lúc này Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Thẻ Một Kích Chí Mạng phổ thông theo lý thuyết hẳn là có thể dùng để tiêu diệt Thiên Ngô, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nghe tiếng thông báo của Hệ thống.
Chuyện này không hợp lý.
Quả nhiên, Thiên Khải Chi Trụ đổ xuống một đống đá vụn.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.].
Tiếng thông báo xuất hiện.
Thiên Ngô không thể yếu hơn Lục Ngô. Một tấm Một Kích Chí Mạng phổ thông cùng lắm chỉ là món khai vị nhưng ít nhiều cũng có tác dụng dọa dẫm rất tốt.
Một đạo hắc vụ tràn ngập bay ra.
Hai chân nhân Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng đều cảm nhận được động tĩnh này.
Toàn thân Thiên Ngô tắm trong hắc vụ, chui ra từ trong khe đá.
"Đã lâu không có náo nhiệt như vậy..." Giọng Thiên Ngô như thể vang ra từ địa ngục.
"Thiên Ngô?" Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng có chút kinh ngạc.
Đám người nhìn thấy bảy cái bóng dáng dong dỏng cao tuần tự hiện lên, sau đó hội tụ thành một thể.
Nước hồ bốc lên bay về phía hắc vụ, ùng ục ùng ục... ùng ục... không biết rõ trong hắc vụ phát sinh chuyện gì, bảy cái bóng biến thành tám cái.
Lục Châu nhướng mày, điều này có nghĩa là Thiên Ngô đã phục sinh lại cái đầu vừa mất.
Nếu tu vi của hắn cao hơn ả, chẳng lẽ có thể chém đầu ả liên tục để thu hoạch điểm công đức vô hạn rồi?
"Ha ha ha..." Thiên Ngô bật cười ha hả, "Cân bằng giả không xuất hiện, các ngươi liền cho rằng mình là vô địch?"
Thác Bạt Tư Thành nhìn Thiên Ngô nói:
"Thiên Ngô, ngươi tranh đấu với Trấn Nam Hầu đã nhiều năm, đến bây giờ vẫn là lưỡng bại câu thương. Nếu là 30.000 năm trước, đương nhiên chúng ta không dám tới gần Thiên Khải Chi Trụ, nhưng bây giờ..."
Ai nấy đều nghe hiểu.
Thực lực của Thiên Ngô bây giờ không còn ở trạng thái đỉnh phong.
Nghĩ cũng đúng, suốt ngày đấu đến ngươi chết ta sống với Trấn Nam Hầu, ngay cả Trấn Nam Hầu cũng không thể không mượn thân cây để trọng sinh, thì Thiên Ngô sao có thể bình an vô sự?
Thiên Ngô lại cười ha hả.
Thác Bạt Tư Thành phất tay. Trong phi liễn có mấy chục tu hành giả bay về phía đám người Ma Thiên Các.
Phạm Trọng không động mà chỉ nói: "Ta đợi Diệp Chính."
Nghe được lời này, Lục Châu hiểu được Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng vẫn chưa hoàn toàn đạt được nhất trí.
Nói cách khác, hiện tại có tứ phương thế lực.
Diệp Chính và Thác Bạt Tư Thành nhất định đã liên minh với nhau.
Lục Châu quay đầu trịnh trọng gọi: "Lục Ngô."
Lục Ngô cúi người thật thấp.
Lục Châu nói: "Bản tọa hi vọng ngươi có thể bảo đảm an toàn cho bọn hắn."
Ánh mắt Lục Ngô quét qua đám người Ma Thiên Các, giọng nói trầm thấp vang lên: "Được."
Chỉ một chữ thôi đã để lộ sự tự tin hùng hậu vô cùng.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lơ lửng hai bên trái phải.
Tình hình hết sức căng thẳng, tứ phương đối mặt lẫn nhau.
Tiếng cười của Thiên Ngô đình chỉ, thò một đầu từ trong mê vụ ra dò xét, khuôn mặt kia tái nhợt, ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi. Nó nhìn về phía Lục Châu.
"Bắt đầu từ ngươi đi..."
Lục Châu trầm giọng nói: "Ngươi chắc chứ?"
Thác Bạt Tư Thành nhún vai nói: "Ta tán thành."
Thiên Ngô cười gằn: "Ngươi đả thương ta, ta sẽ lấy mạng ngươi trước."
Gâu gâu gâu...
Lúc này Cùng Kỳ lại sủa.
Ánh mắt mọi người cũng theo đó nhìn tới. Chỉ thấy trên thân Minh Thế Nhân vẫn đang toả ra lam quang lấp lánh.
Minh Thế Nhân hiện tại rất phiền muộn.
Hắn muốn ẩn tàng khí tức, nào ngờ thủ đoạn của Thiên Ngô cực mạnh, chỉ mỗi việc ẩn tàng hắn cũng làm không xong. Những người khác trong Ma Thiên Các thì không sao, nhưng Minh Thế Nhân thì...
Hả?
"Hạt giống Thái Hư?" Giọng Thác Bạt Tư Thành khẽ run.
"Hạt giống Thái Hư." Phạm Trọng bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng trách ngươi và Diệp Chính khăng khăng muốn tới đây."
Đúng lúc này, Thiên Ngô bộc phát ra hắc vụ cực lớn kèm theo thủy lãng. Nước hồ phóng lên tận trời.
Thiên Ngô lao tới chỗ Minh Thế Nhân: "Ngươi là của ta!"
Minh Thế Nhân cạn lời.
Mộng bức, bất động, làm sao bây giờ?
Trên phi liễn bên phải, một đạo tinh bàn rơi xuống, không gian giống như bị đình trệ, lực lượng đặc thù kia khiến thiên địa rung động.
Ầm!
"Kẻ nào dám cản ta!"
Tu hành giả đầy trời bắt đầu chuyển động. Toàn bộ tu hành giả từ hai toà phi liễn đều bay về phía Thiên Ngô.
"Ngăn ả lại!"
Kiếm cương, tinh bàn, cương ấn, lập tức loạn thành một đoàn.
Sự xuất hiện của Minh Thế Nhân và hạt giống Thái Hư đã phá nát sự cân bằng ở nơi này.
"Cút ngay."
Thiên Ngô bộc phát ra lực lượng trước nay chưa từng có, đánh mạnh ra bốn phía.
Ầm!
Một loại lực lượng như bài sơn đảo hải oanh kích ra khắp nơi, như sóng biển càn quét.
“Tứ sư huynh!”
“Lão tứ!”
Lục Châu vốn định xuất chiêu, nhưng thấy Minh Thế Nhân bình yên vô sự nên cũng yên lòng, ưu tiên tự bảo vệ mình.
Thiên Ngô phát tiết ra lực xung kích mênh mông đánh bay tất cả tu hành giả đến gần.
Thân thể Lục Ngô như một toà núi lớn quét ngang, chắn trước mặt đám người Ma Thiên Các để ngăn trở tất cả lực lượng thuỷ lãng.
Phanh phanh phanh…
Băng trùy, thuỷ lãng tiếp tục bắn mạnh.
Rắc.
Phi liễn của Thác Bạt Tư Thành không chịu nổi lực lượng cường đại, lập tức vỡ nát. Phi liễn của Phạm Trọng đã sớm chia năm xẻ bảy, hoá thành bã vụn rơi lả tả xuống đất.
Thác Bạt Tư Thành gọi ra Tinh Bàn chắn trước mặt, thanh sắc Tinh Bàn che khuất bầu trời.
Lục Châu cầm Vị Danh Thuẫn ngăn trở sóng xung kích, đơn thuần dựa vào lực lượng mười một Mệnh Cách thì không đủ, hắn không thể không điều động lực lượng Thiên Tướng để ổn định thân hình.
Thiên Ngô điên cuồng tấn công suốt một khắc đồng hồ.
Khi đất trời trở lại yên tĩnh, tất cả mọi người thu hồi Tinh Bàn.
Người của Thác Bạt Tư Thành và Phạm Trọng đã chết hơn mười tên, đám còn lại thì miễn cưỡng tụ tập thành đoàn, sợ hãi nhìn về phía trước.
Đây là Thiên Ngô không phải trong thời kỳ đỉnh phong, nếu là trước kia, thực lực của nó tuyệt đối không thua gì thánh thú hoặc thánh nhân!
Tầm nhìn khôi phục, đám người nhìn về phía Thiên Ngô.
Thiên Ngô hoá thành hắc vụ, cấp tốc bao quanh Minh Thế Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận